Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Thậm chí cả Thẩm Ngọc Mai cùng đứa ăn mày cũng nhìn về phía anh. Lúc này, trong nội tâm mọi người đều nghĩ, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Lâm Thiệu Huy.
Dùng cách thức này, trả lại cho họ!
Thật sự là quá đáng!
“Các anh à, rõ ràng là xe của mấy người đụng trúng xe BMW mới mua của tôi. Mà bây giờ lại đổ lỗi lại cho tôi!”
Tên mập khuôn mặt phẫn nộ, chất vấn mấy người đàn ông lực lưỡng.
Tên mập vừa thốt lời đó ra khỏi miệng!
BỐP ~!
Một cái tát hung hăng giáng vào khuôn mặt đầy mỡ của tên mập.
“Con mẹ mày! Tụi tao đều thấy xe của mày đụng xe của tụi tao trước. Rõ ràng là mày đang ăn vạ bọn tao! Mày bây giờ còn dám ngậm máu phun người! Đánh nó cho tao!”
Nương theo tiếng rống của tên lực lưỡng cầm đầu.
Oanh!
Sáu bảy tên lực lưỡng khác ngay lập tức đem tên mập bao vây ở giữa. Rồi sau đó, từng đấm rồi từng đấm hung hăng điên cuồng đập lên người tên mập.
Phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt, mọi người đều thấy tên mập bị đánh mặt mũi toàn là máu, kêu rên thảm thiết không thôi.
Mấy người lực lưỡng đó không lưu tình một chút nào. Trong một thời gian ngắn mà tên mập đã bị đánh tới nỗi máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong.
Ôn Nhã Như sững sờ.
Cô chưa hề nghĩ tới mọi việc lại diễn ra như vậy. Chuyện này bỗng nhiên lại bị đảo lộn.
Hai người họ lúc trước đổ oan cho đám người Lâm Thiệu Huy. Tự nhiên bây giờ, lại bị người khác đổ oan!
Chuyện này thật là …
Ôn Nhã Như hình như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên hét lớn lên với người xung quanh:
Có ai không! Cứu mạng với ~! Mọi người phải giúp tôi làm chứng a! Bây giờ có còn luật pháp hay không! Bọn họ là người đụng xe của chúng tôi, bây giờ họ còn đánh đập chúng tôi nữa!”
“Trời ơi, Thế gian này có còn chính nghĩa hay không? Có còn công lý hay không?”
Ôn Nhã Như đang buồn bã, khóc lóc, hô hào với người đi đường xung quanh.
Cô ta đang hy vọng, người đang đi đường xung quanh có thể ra mặt, lấy lại công lý cho cô ta cùng tên mập.
Thế nhưng!
Sau khi nghe lời cô ta nói. Người đi đường xung quanh ngay lập tức cười lạnh rồi nói:
“Dừng! Chúng tôi không thấy gì cả! Chúng tôi chỉ thấy cô và thằng mập kia đang ăn vạ mà thôi!”
“Không sai! Trước đó mấy người xém chút nữa là đụng chết người ta rồi còn nói xạo! Còn bây giờ thì bị báo ứng!”
“Ha ha ha… Nhìn thoải mái thật. Đánh nó cho tôi!”
Người đi đường xung quanh nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
Mà tình hình này lại làm cho khuôn mặt của Ôn Nhã Như càng thêm trắng bệch:
“Điên rồi, tất cả các người đều bị điên hết rồi!”
“Các người có biết bạn trai tôi là ai không?”
“Anh ấy là em trai của Thương Lam mặt sắt! Các người lại dám đánh em trai ruột của Thương Lang mặt sắt. Các người xong rồi, các người chết chắc rồi!”
Cái gì!
Sau khi Ôn Nhã Như nói ra những lời này. Mấy anh lực lưỡng đang đánh người kia đột ngột dừng tay lại.
Trên mặt bọn họ đều hiện lên nỗi kinh hãi tột độ.
Như thế này mà còn không dừng lại!
Tên mập thừa dịp lúc này tranh thủ kéo khuôn mặt đầy máu bò dậy từ mặt đất.
Rồi sau đó, tên mập vừa lau máu trên mặt của mình, vừa quát lên với mấy anh lực lưỡng:
“Tốt lắm! các người thật sự rất mạnh mẽ a!
“Lát nữa tao sẽ về nói với anh trai của tao. Mặc kệ bọn mày là ai, hay có thằng nào chống lưng cho chúng mày! Tao cũng sẽ giết hết chúng mày?”
Nói xong!
Tên mập trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm về phía Lâm Thiệu Huy. Trên khuôn mặt mập mạp xấu xa kia, hiện lên tràn đầy vẻ oán hận và hung ác:
“Còn mày nữa, thằng nhãi kia! Tất cả những chuyện này, đều là do mày sắp đặt!”
“Mày chờ xem! Thương Lang mặt sắt anh trai của tao, nhất định anh ấy sẽ không bỏ qua cho mày. Mày xong rồi, vợ mày, cả gia đình của mày cũng đều xong theo! Ha ha ha….”
Tên mập này cười lên nghe cực kì ngang ngược.
Tiếng cười đó cộng thêm màu đỏ của máu tươi trên khuôn mặt của hắn ta. Làm cho tên mập giống như bị biến thành ma quỷ đáng sợ nếu như chỉ nhìn thoáng qua.
Chẳng qua là!
Chưa chờ Lâm Thiệu Huy đáp lời!
Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Ngọc Mai đang đứng bên cạnh vang lên ngay lập tức.