Gặp Thương Lang Mặt Sắt một lần.
Sau khi nghe những lời Lâm Thiệu Huy nói vậy, mọi người bỗng trở nên xôn xao.
Những người đứng vây xung quanh Thẩm Ngọc Trân, cô bé ăn xin, thậm chí là mấy người to con, vạm vỡ đều không thể tin vào tai của mình.
Dù sao, Lâm Thiệu Huy mới đánh chết tên mập mạp, nếu như Thương Lang Mặt Sắt biết được chắc chắn sẽ báo thù cho em trai của mình. Mà sau đó, Lâm Thiệu Huy lại đi đến địa bàn của Thương Lang Mặt Sắt, không phải Lâm Thiệu Huy muốn chết hay sao?
Hơn nữa, Lang Quán chính là nơi đóng quân của Thương Lang Mặt Sắt, trong đó có không ít hơn một trăm tên võ sĩ quyền anh.
Cho dù là chiến thần Hắc Tề Hổ của thành phố Nam Giang, nếu đi đến đó một mình cũng chỉ có một con đường chết.
Mà bây giờ lại...
"Thiệu Huy..."
"Anh."
"Cậu Lâm."
Vẻ mặt của Thẩm Ngọc Trân, cô bé ăn xin, hay là mấy người đàn ông lực lưỡng, tất cả đều cực kỳ khó coi, muốn khuyên nhủ Lâm Thiệu Huy.
Nhưng mà Lâm Thiệu Huy xua tay ngăn lại những lời nói của mọi người, khiến cho mọi người chưa kịp nói đã bị ngăn ở cổ họng.
Anh nhìn Ôn Nhã Như giống như nhìn một con sâu con kiến.
"Lâm... Lâm Thiệu Huy, anh, anh muốn đi Lang Quán gặp Thương Lang Mặt Sắt thật sao?"
Bây giờ vẻ mặt của Ôn Nhã Như cũng rất kinh ngạc, giống như không thể tin được những gì mình đang nghe.
Cô ta đã từng nhìn thấy Thương Lang Mặt Sắt với một đám người võ sĩ quyền anh cực kỳ khủng bố. Những người đó đều là mấy tên độc ác ăn thịt uống máu, lấy một đánh mười rất dễ dàng.
Lâm Thiệu Huy đi một mình đến đó, chắc chắn là đi vào con đường chết.
Hơn nữa, lúc Ôn Nhã Như nhìn qua Lâm Thiệu Huy, vậy mà Lâm Thiệu Huy lại gật gật đầu xem như trả lời.
Xôn xao!
Bỗng nhiên trong lòng Ôn Nhã Như cảm thấy mừng như điên, trên mặt cô đỏ lên, hiện ra vẻ tươi cười xen lẫn oán giận và sung sướng.
"Được! Lâm Thiệu Huy, đây là anh tự tìm đường chết!"
"Đến lúc đó, nếu như anh chết ở chỗ nào thì Bạch Tố Y cũng không thể trách tôi được, dù sao thì chính anh bảo tôi đưa anh đi."
Nói xong, ánh mắt của Ôn Nhã Như nhìn về phía Lâm Thiệu Huy càng trở nên kỳ lạ, giống như đang nhìn một tên ngu ngốc, như nhìn một cái xác chết vậy."
Nhưng tất cả những việc này thì Lâm Thiệu Huy không hề để ý chút nào. Anh quay lại nói với Thẩm Ngọc Trân: "Mẹ, mẹ ở chỗ này đợi con, bây giờ con phải đi rồi."
Lâm Thiệu Huy nói một cách rất thoải mái, nhưng những lời này đi vào trong tai của Ôn Nhã Như lại làm cho cô ta nhếch miệng lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy càng giống như đang nhìn về một tên ngu ngốc.
Đi đến đó sao?
Chỉ sợ là có đi mà không có về!
"Thiệu Huy, con đi một mình có ổn không?" Thẩm Ngọc Trân hiểu được, chắc chắn là Bạch Tố Y đã gặp chuyện chẳng lành.
Với lại, chắc chắn chuyện này liên quan đến Lang Quán, nếu không Lâm Thiệu Huy sẽ không có có lý do gì mà xúc động như thế.
"Mẹ yên tâm! Có con ở đây, Bạch Tố Y sẽ về sớm thôi!"
Lâm Thiệu Huy vỗ vỗ bàn tay của Thẩm Ngọc Trân, ánh mắt sâu thẳm vậy mà lại ẩn giấu sát ý điên cuồng.
Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao Thẩm Ngọc Trân lại cảm thấy không yên lòng vậy mà bắt đầu bình tĩnh lại.
Dù sao, cậu ấy cũng là người con rể đã mang đến cho gia đình mình quá nhiều kỳ tích. Vả lại, bây giờ bà chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
"Được rồi! Mẹ đi mua hai con gà ác, về nhà nấu canh gà thật ngon đợi con và Tố Y quay về."
Trong đôi mắt của Thẩm Ngọc Trân đã ngân ngấn nước mắt, cô nắm chặt tay của Lâm Thiệu Huy, run rẩy nói."
"Thiệu Huy, con nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt."
"Bạch Tố Y là con gái của mẹ, nhưng con cũng là con rể của mẹ, mẹ không hy vọng con vì Bạch Tố Y mà xảy ra chuyện gì, nếu không, cả đời này mẹ cũng không thể tha thứ cho bản thân mình."
Thẩm Ngọc Trân chân thành nói suy nghĩ của mình.
Mà một câu nói đó khiến cho đáy lòng Lâm Thiệu Huy cảm thấy ấm áp.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm."
Nói xong, Lâm Thiệu Huy muốn rời đi.
Nhưng đúng lúc này!
"Anh, em muốn đi với anh!" Cô bé ăn xin bỗng đứng dậy, gương mặt nhỏ bé lấm lem vết bẩn kia xuất hiện vẻ kiên cường và quyết tâm.
Không chỉ là cô bé đó, thậm chí một vài người không quen biết cũng đứng dậy.