Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại tại đó. Trong lúc mọi người vẫn còn đang chấn động không thôi, Lâm Thiệu Huy phất phất tay nói tiếp:
"Phế luôn hắn ta đi!"
Giọng nói của anh hờ hững, thái độ ung dung thoải mái, tựa như thứ bị đem ra phế bỏ chỉ là một con heo, con chó không đáng nhắc tới vậy.
Thế nhưng câu nói này của anh rơi vào Thương Lang Mặt Sắt khiến khuôn mặt anh ta tái đi, lập tức trở nên ngơ ngác.
Tại sao lại như vậy được? Tại sao Lâm Thiệu Huy biết rõ thầy của anh ta là Kim Cương, là võ sư số một Nam Lộc. Thậm chí sau lưng còn có một vị cao nhân thần bí, thế mà Lâm Thiệu Huy vẫn không chịu xuống nước hòa giải với anh ta mà còn muốn phế anh ta đi.
Chuyện này quả thật khiến cho Thương Lang Mặt Sắt không thể tin nổi.
Thế nhưng mấy người cao to kia không thèm để ý đến sắc mặt kinh hãi của Khang Lãng. Đối với mệnh lệnh của boss mình bọn họ lập tức thực thi không chút do dự, tựa như những mệnh lệnh ấy là thánh chỉ vậy.
Ngay khi Lâm Thiệu Huy dứt lời, từng mũi dao nhọn nhanh chóng xuất hiện trong tay những người cao to này.
Sau đó họ nhanh chóng vung tay, từng nhát từng nhát vung về phía gân tay, gân chân của Khang Lãng, mạnh mẽ, nhanh gọn vạch từng đường!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Theo từng nhát dao vung lên máu đỏ tươi nhanh chóng trào ra từ tay chân của Thương Lang Mặt Sắt.
Chân gân gân tay đều bị cắt đứt không chút do dự.
"A a a…"
Từng cơn đau nhức tựa như thủy triều không ngừng dâng lên, nhanh chóng bao phủ toàn bộ tâm trí của Khang Lãng. Những cơn đau ấy khiến anh ta liên tục hét lên từng tiếng thảm thiết, cơ thể đổ xuống, lăn lộn trên mặt đất.
Tình cảnh này khiến cho Ôn Nhã Như và những người xung quanh bị dọa sợ.
Còn chưa tới một tiếng trôi qua, bọn họ không thể tưởng tượng được, thế lực ngầm đứng thứ ba thành phố Nam Giang, Lang Quán, cứ thế bị trừ tận gốc.
Ngoài Thương Lang Mặt Sắt, cả bảy mươi, tám mươi tay đấm đi theo anh ta đều bị phế bỏ không chừa một ai.
Mà khuôn mặt của Ôn Nhã Như cũng đã trắng bệch cả ra. Cả người cô ta tựa như bị rút hết sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Dưới quần của cô ta chảy ra từng dòng nước tiểu.
Nói thế nào đi chăng nữa cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ, bị cảnh trước mặt dọa cho sợ đến nỗi không nhịn được tè cả ra quần.
Sự phức tạp và hoài nghi dâng đầy đáy mắt Ôn Nhã Như. Cô ta sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Lâm Thiệu Huy trên đài, tựa như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Trong ấn tượng gần đây nhất của Ôn Nhã Như, Lâm Thiệu Huy chính là một gã rác rưởi danh xứng với thực.
Trước đó, rác rưởi và vô dụng là tất cả những gì cô ta có thể kết luận về người đàn ông này.
Thế nhưng bây giờ, thế giới quan của cô ta đã bị lật đổ hoàn toàn.
Thân thủ của Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ dọa người.
Thủ đoạn của Lâm Thiệu Huy tàn nhẫn, độc ác.
Thân phận của Lâm Thiệu Huy khủng bố không ai sánh kịp!
Tất cả những thứ này khiến cho mồ hôi trên trán Ôn Nhã Như phun ra như suối, ào ào chảy xuống.
"Hóa ra từ đầu đến cuối, trong mắt anh ta những gì bản thân mình làm mới là một chuyện đáng cười..."
Khóe miệng Ôn Nhã Như khẽ nhếch lên, tràn ngập cay đắng.
Bây giờ cô ta mới rõ ràng, hóa ra người vốn bị cô ta coi thường lại là người có tư cách xem thường cô ta nhất.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy lại coi Ôn Nhã Như đang ngã ngồi trên mặt đất như con kiến hôi. Anh không có chút hứng thú nào với cô ta, cũng chẳng thèm nhìn cô ta thêm một cái.
Bàn tay anh nhẹ nhàng vung lên. Vài người đàn ông cao to mặc áo đen nhanh chóng đi tới, mở hết dây thừng đang quấn quanh chiếc rương bị treo lơ lửng trên không kia, sau đó chậm rãi hạ chiếc rương đó xuống.
Cộp cộp. Lúc Lâm Thiệu Huy mở rương sắt ra lập tức thấy được khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của người phụ nữ đang nằm trong đó. Người nọ đang cuộn mình nằm trong rương, sắc mặt nhợt nhạt.
Cả người cô đã rơi vào trạng thái hôn mê. Từng hạt mồ hôi trên trán cô không ngừng lăn xuống.
Hơn nữa trong cơn mơ màng, Bạch Tố Y vẫn còn lẩm bẩm nói:
"Lâm Thiệu Huy, đồ đần này, anh chạy mau đi! Em không muốn anh cứu em. Em không muốn anh phải vì em mà mạo hiểm!"
"Lâm Thiệu Huy…Đi! Đi mau…"
Sau khi Lâm Thiệu Huy đến quán rượu, Bạch Tố Y không hề hay biết, cả người cô vô cùng mệt mỏi, rơi vào trạng thái mơ hồ ngơ ngác.
Thậm chí, ngay cả khi Lâm Thiệu Huy phế bỏ Lang Quán, phế bỏ toàn bộ tay đấm đi cùng anh ta cô cũng không hề hay biết. Cho dù Năm Sẹo và Hổ Vằn cùng đến, cô cũng không ý thức được.
"Vợ ơi..."
Lâm Thiệu Huy nghe thấy Bạch Tố Y dù đang mơ màng cũng vẫn lo lắng cho mình như vậy, trái tim anh lập tức run rẩy, chóp mũi thoáng cay cay.
Cô bé ngốc nghếch này.
Có lẽ cô chẳng lo lắng cho bản thân mình, nhưng lại lo lắng cho Lâm Thiệu Huy, lo lắng đến nỗi ngất lịm đi.
Điều này khiến cho Lâm Thiệu Huy càng thêm thương yêu Bạch Tố Y.
Ngay sau đó, Lâm Thiệu Huy nhanh chóng bước đến, ôm Bạch Tố ra khỏi rương sắt. Anh ôm cô lên, sau đó dán sát cô vào người mình, nhanh chóng đi ra khỏi quán rượu!
Lúc này đám người lộn xộn nhốn nháo trong quán rượu lập tức dẹp về hai phía mở ra một con đường.
Lâm Thiệu Huy ôm Bạch Tố Y đi đến đâu, người đứng ở hai bên đường cho dù là người mặc đồ trắng hay là những người cao lớn mặc đồ đen đều đồng loạt cúi người chào.
Mười người!
Năm mươi người!
Một trăm người!
…
Ngay lúc Lâm Thiệu Huy bước chân ra khỏi cửa Lang Quán, tất cả mọi người bên trong đồng loạt cung kính cúi chào, tạo ra cảnh tượng vô cùng chấn động.
Mãi đến tận khi Lâm Thiệu Huy đi ra khỏi cửa quán, âm thanh đinh tai nhức óc, giọng nói cung kính, vang dội lập tức truyền đến:
"Cung tiễn boss!"
"Cung tiễn cậu Huy!"
Trong giọng nói này lộ ra sự sùng kính vô biên.
Cảnh tượng này, càng làm cho thân thể mềm mại của Ôn Nhã Như run lên bần bật.
Cô ta nhìn về phía cửa quán, sắc mặt vô cùng phức tạp thầm nói:
"Bạch Tố Y, cậu chọn đúng chồng rồi đấy. Năng lực của anh ta so với sự tường tượng của chúng ta mạnh mẽ hơn nhiều… rất rất nhiều!"