“Anh họ, anh có ý gì? Vụ làm ăn này sao lại có liên quan đến tính mạng của Lâm Thiệu Huy rồi?”
Sắc mặt Bạch Tố Y khó coi đến cực điểm.
Từ trong lời nói đó, cô nghe ra được một tia âm mưu tính kế.
“Bạch Tố Y, nhanh như thế mà cô đã quên rồi sao?”
Khóe miệng Thẩm Kiệt hiện lên một nụ cười tàn bạo:
“Chồng của cô, đã đánh Tề Tư Viễn! Cô vẫn còn không biết sao? Cao thủ Kim Cương số một của thành phố Hải Dương chính là một nửa sư phụ của Tề Tư Viễn!”
“Tề Tư Viễn đã quyết định rồi, anh ấy sẽ để Kim Cương xuất đầu lộ diện, xử gọn chồng của cô!”
!!!
Câu nói này của Thẩm Kiệt dọa cho Bạch Tố Y sợ tới mức gương mặt trắng bệch ra.
Cô nhớ ra rồi, trong video trước đó, cô thật sự đã nhìn thấy bóng dáng của Tề Tư Viễn trong hiện trường rạp hát.
Đặc biệt là, Tề Tư Viễn còn ngồi hàng ghế đầu trận doanh Hải Dương, rất gần với vị trí của Kim Cương.
Rất rõ ràng, Thẩm Kiệt không nói dối, quan hệ giữa Tề Tư Viễn và Kim Cương quả thật không tầm thường.
Nghĩ đến đây, từng giọt mồ hôi lạnh rơi từ trên trán Bạch Tố Y xuống.
Hỏng rồi!
Nếu đúng như lời Thẩm Kiệt nói, thì nếu như Kim Cương lộ diện thật, vậy thì Lâm Thiệu Huy chết chắc không phải bàn cãi rồi.
Làm thế nào đây?
Một lúc sau, cả cơ thể của Bạch Tố Y run rẩy lên, cố không thể để Lâm Thiệu Huy có chuyện, tuyệt đối không thể.
“Thế nào? Bạch Tố Y!”
Nhà họ Thẩm nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Tố Y liền biết ngay, kết quả mà mình muốn đã đạt được rồi.
“Tề Tư Viễn và tôi có giao tình rất sâu, nếu cô muốn cứu chồng của mình, thế thì kí vào phần hợp đồng này đi! Chỉ cần tiền đến tay thì tôi lập tức sẽ đi khuyên Tề thiếu bỏ qua cho Lâm Thiệu Huy, không báo thù hắn ta nữa! Thế nào?”
Thì là là thế.
Giờ phút này Bạch Tố Y cuối cùng cũng hiểu ra rồi, thì ra Thẩm Kiệt lợi dụng sự an nguy sống chết của Lâm Thiệu Huy để uy hiếp cô, lừa đi tiền bạc của cô.
Cứ nghĩ đến đây, Bạch Tố Y không thể nào tin được mà nhìn về phía Thẩm Kiệt, vẻ phẫn nộ, thất vọng, buồn bã hiện hết lên khuôn mặt xinh đẹp:
“Anh họ, cậu út! Sao hai người có thể làm như vậy!”
“Lợi dụng tính mạng của Lâm Thiệu Huy để lừa cháu! Hai người có còn là người không? Hai người có xứng với cái danh xưng cậu út và anh họ của Bạch Tố Y tôi không?”
Hai người trước mắt này, chính là người thân cận của cô.
Nhưng bây giờ, hai người đó thể mà lại không màng đến sống chết của Lâm Thiệu Huy, dùng tính mạng của anh ấy để đi lừa gạt cô, quả thật là lòng lang dạ sói đến vô cùng.
Câu nói này của Bạch Tố Y chẳng khác gì một cái bạt tay vút mạnh qua mặt hai cha con nhà Thẩm Kiến.
Đồng thời làm cho mặt của cậu út Thẩm Kiến đỏ bừng lên.
Còn Thẩm Kiệt lúc này đã dựng hết tóc gáy lên, anh ta tức giận gầm giọng lên:
“Bạch Tố Y, cô thế mà vẫn còn mặt mũi nói như thế à! Ban đầu nếu không phải vì cái tên khốn nạn Lâm Thiệu Huy kia, Thẩm gia chúng tôi sao có thể mất đi hợp đồng hợp tác với Tề gia ở thành phố Hải Dương được? Lại làm sao mất đi được đơn hàng siêu cấp 150 triệu đô cơ chứ!”
“Ngay bây giờ, tôi cho cô hai sự lựa chọn! Hoặc là ký hợp đồng, lấy tiền đi cứu Lâm Thiệu Huy, hoặc là cô cứ đợi ở góa, đi dọn xác cho thằng chồng phế vật của cô đi!”
Xong!
Lời của Thẩm Kiệt làm Bạch Tố Y run cả người.
Chỉ có hai sự lựa chọn thôi sao?
Lâm Thiệu Huy sống, hoặc chết?
Trên gương mặt của Bạch Tố Y hiện rõ vẻ mặt đau khổ, một bên là công ty, một bên là Lâm Thiệu Huy, điều này làm cô phải từ bỏ một bên để chọn bên còn lại.
“Vậy được! Tôi...ký!”
Sau một khoảng thời gian trầm mặc, Bạch Tố Y cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.
Trong mắt cô, Lâm Thiệu Huy quan trọng hơn tập đoàn Bạch Kỳ rất nhiều rất nhiều, cho dù là vì Lâm Thiệu Huy, ngày sau cô sẽ bị tập đoàn Bạch Kỳ đuổi việc thậm chí truy hỏi cũng không thấy hối tiếc.
Nghe được lời này, Thẩm Kiệt vui mừng khôn nguôi, vui đến mức kích động đỏ hết cả mặt, đồng đời đặt hợp đồng trước mặt Bạch Tố Y.
Đây là đầu tư 1,5 triệu đô đấy!
Cũng có nghĩa là, anh ta trong chốc lát bỗng có được gia sản hơn 1,5 triệu đô, sao có thể không hưng phấn cơ chứ.
Ngược lại, Thẩm Kiến ở bên cạnh nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Bạch Tố Y, trên mặt ông ta hiện lên sự xấu hổ và tự trách vô cùng.
Ông ta có lòng muốn ngăn cản trò náo loạn này, nhưng lời cứ đến miệng lại chỉ có thể ngậm ngùi nuốt vào bên trong.