“Tề Tư Viễn, Đoạn Thuần, nhà họ Tề, nhà họ Điền!”
Từng cái tên một không ngừng thốt ra từ miệng cô.
Chỉ là, sự bối rối và suy đoán trong ánh mắt của cô càng ngày càng dày.
Giờ phút này, cô lại không tự chủ được mà nhớ lại một màn trong rạp hát đó!
“Lúc đó, nếu như mình không nhìn lâm, Đoạn Thuần và Tề Tư Viễn đều ở trong rạp hát xem trò chơi! Mà có thể làm cho hai vị đại thiếu gia trong một đêm từ bỏ việc báo thù, chớp mắt quay lại cầu xin thương xót, sợ là chỉ có vị Lâm tông sư huyền bí đó thôi!”
“Không lẽ, Lâm Thiệu Huy chính là Lâm tông sư?”
Trong đầu của Bạch Tố Y lúc này, ý suy đoán Lâm tông sư chính là Lâm Thiệu Huy lại lần nữa trỗi dậy.
Chỉ là vừa nghĩ đến đây, Bạch Tố Y lại không tự chủ được, lắc đầu thật mạnh:
“Không! Tuyệt đối không thể nào!”
“Trước đó mình đã về nhà một chuyến rồi, Lâm Thiệu Huy căn bản là không cầm giỏ rau, hơn nữa, cho dù anh ấy biết tí công phu mèo cào ấy, nhưng mà làm sao có thể làm được chuyện đả thương người như lá bay, cách một khoảng không rồi lấy mạng vậy chứ?”
Đánh người như lá bay, lấy mạng cách khoảng!
Kiểu thủ đoạn thế này trong mắt Bạch Tố Y, sợ là chỉ có những sự tồn tại đáng sợ ở An Nam mới có thể làm được.
Nếu như nói, ông chồng bình thường chỉ biết nằm ăn chờ chết ấy của mình, bỗng nhiên trở thành một cự tồn tại đáng sợ, cho dù đánh chết cô, cô cũng khó có thể tin được.
Nghĩ đến đây, Bạch Tố Y lại lắc lắc đầu, dừng lại ý nghĩ linh tinh trong đầu, lập tức dồn toàn bộ tinh lực vào số hợp đồng dày cộp trước mắt.
......
Bầu trời dần dần trở trên ảm đạm.
Trong nhà của Bạch Tố Y, biệt thự Lệ Uyển.
Lâm Thiệu Huy đã làm xong hết bữa tối, đầy đủ sáu đĩa sáu món ăn.
Tuy chỉ là những món ăn bình thường, nhưng mỗi một món đều có hương sắc đầy đủ, chỉ cần nhìn một cái là đã có thể khiến người ta thèm thuồng muốn ăn rồi.
“Cả người toàn mùi dầu bếp, đi tắm chút thôi nào!”
Lâm Thiệu Huy ngửi ngửi người mình rồi bỏ đồ trong túi ra, chuẩn bị đi tắm.
Mà trong túi quần của anh, sau khi móc ra được một cái điện thoại, anh bỗng chốc ngơ ra.
“Lâu lắm rồi chưa mở máy ra này!”
Cái điện thoại này của Lâm Thiệu Huy, người nhà họ Bạch, đến cả Bạch Tố Y căn bản cũng không biết.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Lâm Thiệu Huy vốn không có điện thoại, dù sao cũng chưa có ai nhìn thấy điện thoại của anh.
Nhưng họ lại không hề biết rằng, Lâm Thiệu Huy có điện thoại, hơn nữa chiếc điện thoại này còn là do mười nhà sản xuất điện thoại lớn nhất trên thế giới tập hợp tất cả các nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu cùng nhau chế tạo nên nó.
Vật liệu của thân máy được làm bằng thép vonfram đắt tiền nhất.
Trông thì vàng óng, như thể chỉ là một lớp vỏ nhựa được phủ màu vàng, nhưng ai có thể nghĩ rằng đây là vàng thép vonfram nguyên chất, một vật liệu kim loại siêu đắt với giá khởi điểm 15 nghìn đô 1 gram cơ chứ.
Có thể nói, chỉ đơn giản là vỏ sau chiếc điện thoại của Lâm Thiệu Huy đã có thể so sánh với những ngôi nhà giàu có ở thành phố Nam Giang rồi.
Chưa dừng lại ở đó, bàn phím của chiếc điện thoại này, ở trên từng một phím, tất cả đều được bao phủ bởi da cá mập hổ đen, được cắt từng chút một, đánh bóng từng chút, sau đó tạo hình nên.
Khi dùng ngón tay ấn vào nút có thể cảm nhận rõ ràng rằng nút phím này cực kỳ cứng cáp, đặc biệt sau khi nhấn sẽ có tiếng gió rất nhẹ.
Còn màn hình điện thoại là màn hình công nghệ cao nano tiên tiến nhất được sử dụng hiện nay, là một trong những vật liệu hàng không đắt tiền nhất.
Đây vẫn chưa phải là phần quan trọng nhất.
Nhiều ông trùm trên thế giới đều biết rằng, trên thế giới này có một tháp tín hiệu.
Được xây dựng chỉ để cho chiếc điện thoại di động này.
Đó còn là một bộ “cỗ máy ma quỷ” của Lâm Thiệu Huy nữa!
Đặc biệt là tháp tín hiệu đó có thể phủ sóng bất kỳ góc nào trên bề mặt trái đất.
Cũng có thể nói rằng, chỉ cần Lâm Thiệu Huy cầm chiếc điện thoại này, cho dù ở chân trời góc bể cũng đều sẽ có tín hiệu.
Thậm chí, thuật ngữ ma quỷ đã được ghi vào lịch sử chỉ vì điện thoại di động của Lâm Thiệu Huy, trở thành hiện vật tối cao và rất được tôn trọng trong mắt nhiều người đam mê điện tử.