Biệt thự Lệ Uyển, nhà của Bạch Tố Y.
Lâm Thiệu Huy vừa rửa bát, vừa ngâm nga một bài hát nhỏ.
Đối với anh!
Được nấu nướng, rửa bát, giặt giũ quần áo cho gia đình, là một niềm vui lớn nhất.
Chỉ là trong lúc Lâm Thiệu Huy thu dọn bát đũa, rửa bát, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của bố vợ Bạch Tuấn Sơn trong phòng khách.
Gì thế?
Lâm Thiệu Huy sửng sốt trong chốc lát, cũng không quan tâm lắm.
Tuy nhiên, chưa đầy một phút, anh bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách, rồi bố vợ Bạch Tuấn Sơn hoảng sợ, hốt hoảng chạy vào trong bếp.
“Có chuyện… xảy ra chuyện rồi! Thiệu Huy, mẹ con bị người ta đánh!”
Cái gì?
Nghe như vậy, Thiệu Huy tạm dừng động tác, trong đôi mắt lóe ra một tia sắc lạnh:
“Ba, chuyện này là sao? Tại sao mẹ lại bị người ta đánh?”
Một luồng khí lạnh u ám tràn ngập cơ thể Lâm Thiệu Huy, ngay lập tức khiến nhiệt độ trong toàn bộ căn bếp giảm xuống đến mức đóng băng.
Bạch Tuấn Sơn dù đang hoảng sợ cực điểm, nhưng cũng chợt thấy lạnh lẽo.
Lấy Lâm Thiệu Huy làm trung tâm, toàn bộ căn bếp này giống như hầm băng khổng lồ.
Không những thế.
Ông còn sững sờ khi nhìn thấy một vệt sáng đỏ lóe lên trong mắt Lâm Thiệu Huy.
Bộ dạng đó, giống như một con rồng đang bị chọc giận.
Giống như ác quỷ chui ra khỏi biển máu, núi xác sống, hoàn toàn thức tỉnh.
“Thiệu… Thiệu Huy, con…”
Bạch Tuấn Sơn hoàn toàn bị sốc.
Chỉ chốc lát, ông thấy con rể mình, hoàn toàn trở thành người xa lạ.
Độc tài!
Kinh hoàng!
Giống như ác quỷ trong bóng tối, làm ông ớn lạnh toàn thân.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thiệu Huy dở khóc dở cười, lập tức điều hòa lại hơi thở.
Đến lúc này, Bạch Tuấn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, trán vẫn lấm tấm mồ hôi.
Chờ một chút!
Ông sợ đến mức suýt chút nữa ngã xuống đất, liền nhìn chăm chú Lâm Thiệu Huy, trong lòng tràn đầy nghi ngờ lẫn khó hiểu.
“Bố, bố không sao chứ?” Lâm Thiệu Huy bước tới, quan tâm hỏi.
“Không có gì!”
Bạch Tuấn Sơn đến bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, tự huyễn cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Đặc biệt, khi thấy ánh mắt của Lâm Thiệu Huy không khác gì lúc trước, ông đột nhiên nghĩ mình đã bị hoa mắt.
“Thiệu Huy, làm sao bây giờ? Mẹ con không nó rõ là cái chuyện gì liên quan đến điện thoại? Chỉ biết lại Thiên Hạo, thiếu gia của tập đoàn Điền Thiên ở thành phố Nam Lộc, dẫn theo một đám thiếu gia, cướp điện thoại của bà ấy.”
Khôn mặt Bạch Tuấn Sơn lo lắng lẫn không tin.
Thiên Hạo!
Bạch Tuấn Sơn biết gia thế nổi tiếng của anh ta ở Nam Lộc.
Đó là hoàng tử nhỏ, sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Nhưng Bạch Tuấn Sơn không hiểu nổi tại sao một thiếu gia giàu có như vậy lại cướp điện thoại của vợ ông, thậm chí còn ra tay đánh người.
Hơn nữa!
Bạch Tuấn Sơn biết rằng điện thoại của vợ mình chỉ là một chiếc điện thoại Nokia rách nát mà Lâm Thiệu Huy mua ở trên phố với giá hơn sáu trăm nghìn đồng!
Thứ đồ ấy, ngay cả Bạch Tuấn Sơn còn không thèm để tâm, chẳng hiểu sao một đại thiếu gia như Thiên Hạo lại nhìn trúng.
Điện thoại.
Khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy điều này, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc này, anh vội vàng hỏi Bạch Tuấn Sơn vị trí hiện tại của Thẩm Ngọc Trân, tỏ ý muốn đến tận nơi.
“Thiệu Huy, con… con đi cũng vô dụng! Sao không gọi điện bảo mẹ con trở về? Điện thoại mất rồi thì thôi!”
“Hơn nữa, những người như Thiên Hạo, nhà họ Bạch chúng ta không thể đương đầu.”
Khuôn mặt Bạch Tuấn Sơn đầy lo lắng.
Và khi nghe điều này.
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy vẽ lên vòng cung lạnh lùng:
“Điện thoại di động, con không quan tâm!”
“Nhưng đứa nào đánh mẹ con, con phải đập gãy chân nó!”