Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 416: Chương 416




Đáng sợ hơn chính là…

Mỗi một sát thủ phía trên bảng Top mười sát thủ Đông Á đều là... nhân vật cấp Tông Sư!

"Trời ạ, xem ra lần này cậu chủ thật sự lỗ vốn rồi. Lại mời cả Huyết Lang tới! Nhưng không biết thực lực Huyết Lang đó có đáng sợ như lời đồn không?"

"Không sai! Chỉ hơn hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới Tông Sư, nói thật là tôi cũng hoàn toàn không tin."

"Hừ! Chờ Huyết Lang đến thì chúng ta thử một cái sẽ biết."

"..."

Giờ phút này nhóm tám vệ sĩ đều đang bàn tán ầm ĩ.

Bọn họ sợ hãi uy danh của Huyết Lang nhưng lại nghi ngờ thực lực của Huyết Lang.

Dù sao đối phương cũng còn quá trẻ!

Hơn nữa, chuyện anh ta từng trải qua hoàn toàn có thể nói là Truyền Kỳ khiến cho người ta không thể không nghi ngờ tính thật giả.

Nhưng mà.

Lúc mọi người đang bàn tán.

Bất chợt một cơn gió lạnh thổi lướt qua sân bay, sau đó mọi người chỉ cảm thấy cảm thấy hoa mắt, nhất thời một thanh niên cầm túi da rắn im hơi lặng tiếng xuất hiện trước mặt mọi người.

"Các anh đang bàn về tôi sao?"

Hả?

Nhóm tám vệ sĩ vừa nghe thấy lời đó thì sắc mặt đều thay đổi, từng người rối rít dời mắt nhìn qua.

Mọi người tức khắc nhìn thấy người đứng ở trước mặt bọn họ là một thanh niên mặc áo T-shirt.

Chỉ chừng hai mươi tuổi, tóc dài rũ xuống trước trán hầu như che mất một con mắt của anh ta.

Khóe miệng của anh ta vẫn luôn nở nụ cười như có như không làm cho người ta có cảm giác anh ta ngại ngùng và ngây ngô.

Không chỉ như thế!

Cách ăn mặc của người này có thể nói là giản dị.

Một đôi giày vải trông có vẻ chưa tới ba trăm ngàn, một cái quần jean đã bị giặt đến trắng bệch phối hợp với áo T-shirt như hàng vỉa hè cùng với túi da rắn đeo trên vai, nhìn thế nào cũng giống như một thanh niên nhà quê mới lên thành phố làm việc.

"Cậu... cậu là Huyết Lang?"

Sau khi nhìn thấy thanh niên thì ngay cả quản gia Phó Bình Minh cũng hơi sững sờ và hầu như không dám tin vào hai mắt của mình.

Anh ta chỉ từng nghe nói con người Huyết Lang lòng dạ độc ác cùng cực.

Hễ hành động thì cho dù có là người già tám chục tuổi cho tới trẻ con còn gào khóc đòi sữa cũng không một ai có thể sống sót.

Ở trong lòng anh ta đây tuyệt đối là một hung thần ác sát.

Nhưng quản gia Phó Bình Minh nghĩ thế nào cũng không ra, lại nhìn cách ăn mặc như một nông dân mới vào thành phố làm công của Huyết Lang.

"Không sai! Tôi chính là Huyết Lang!"

Thiếu niên khẽ mỉm cười rồi lấy một hộp kẹo bi từ trong túi tiền ra, sau đó đổ chừng tám chín viên ra cho một hớp vào miệng rồi cười híp mắt nói.

Không thể không nói, nụ cười của Huyết Lang cực kỳ hàm hậu và hiền hòa.

Thoạt nhìn tràn đầy hơi thở thuần phác, nếu chỉ nhìn cách ăn mặc và nụ cười của anh ta thì chắc chắn sẽ cho đây tuyệt đối là giai cấp nông dân.

Một đám người bên cạnh nhìn dáng vẻ của Huyết Lang thì đều tỏ vẻ thất vọng.

"Không sai! Vừa rồi đúng là chúng tôi có bàn về cậu vì tên tuổi của cậu quá lớn, nhưng..."

Nói xong, tám vệ sĩ quan sát cách ăn mặc của Huyết Lang từ trên xuống dưới rồi đều nở nụ cười:

"Chẳng qua là nhìn giống như tên nhà quê mới vừa lên thành phố! Tôi sợ tiền của cậu chủ chúng tôi sẽ mất trắng thôi."

"Ha ha ha... không sai! Cậu nhóc, cậu chắc chắn mình không phải là hàng giả chứ? Tôi nói cho cậu biết, người cần đối phó lần này chính là mười thầy võ thuật lớn ở Nam Lộc đấy."

"..."

Tám vệ sĩ không ngừng mở miệng giễu cợt thiếu niên Huyết Lang.

Ngay cả quản gia Phó Bình Minh cũng thầm chấp nhận lời nói của đám người, thậm chí giờ phút này ông ta còn nghi ngờ người trước mắt là hàng giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.