Bạch Tố Y bối rối, ngay cả Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn cũng trợn tròn mắt. Giờ phút này, một nhà ba người như không tin vào mắt mình.
Ở trong video xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, sườn mặt cực kỳ giống Lâm Thiệu Huy. Chưa hết, cả nhà chưa kịp phản ứng thì lập tức nhìn thấy người đàn ông cực giống Lâm Thiệu Huy trong video xuất thủ.
Chỉ với một cú đấm, người nọ đã khiến chiếc áo giáp Thiên Niên Huyền Quy của Huyết Lang nát bấy. Sau đó, ngay lúc cây giáo Hàn Huyết của Huyết Lang sắp xuyên thủng qua cổ họng thì hai ngón tay người nọ nhanh như chớp thò ra, đột nhiên kẹp lấy cây giáo rồi tiếng “răng rắc” vang lên.
Cây giáo Hàn Huyết bị tông sư Huy dùng hai ngón tay bẻ gãy. Dù là Bạch Tố Y hay là vợ chồng Bạch Tuấn Sơn thì đều cảm thấy hô hấp của mình như đình trệ lại.
Quá chấn động!
Lúc nãy, bọn họ đã chứng kiến dáng vẻ mạnh vô đối của Huyết Lang. Thế nhưng nào ngờ, kẻ mạnh như Huyết Lang khi đối mặt với vị tông sư Huy này lại giống như một đứa con nít đấu với một người trưởng thành.
Tông sư Huy thần bí mà khủng bố, trong mắt một nhà ba người bọn họ thì vị này đã không thể dùng ngôn ngữ của nhân loại để miêu tả nữa.
Lúc này, bên trong video, tông sư Huy vung tay từ phía dưới lên, cán của cây giáo Hàn Huyết tựa như một tia sét xuyên qua cơ thể Huyết Lang, kết thúc cuộc đời của anh ta tại đây.
Sau khi Huyết Lang nằm rạp trên mặt đất thì cả một bầu trời yên tĩnh…
Trước màn hình máy tính cũng im lặng…
Tí tách, tí tách, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuôi theo trán Bạch Tuấn Sơn chảy xuống, ánh mắt ông ta không nhịn được trợn to nhìn video kia, Huyết Lang đang nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết không ngừng, ông ta cảm thấy đây tựa như một giấc mơ vậy.
“Ực.” Bạch Tuấn Sơn nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới run rẩy nói: “Ôi trời… mạnh quá! Ba vốn cho rằng tin tức kia chỉ giỏi nói ba láp ba xàm, cố y thổi phồng vị tông sư Huy này đó chứ!”
“Nhưng bây giờ xem ra, tin tức kia không hề khoa trương xíu nào. Ngay cả cách hành văn, biên tập các thứ cũng không đủ để miêu tả sức mạnh vô địch không thể tưởng tượng nổi của vị tông sư Huy này.”
Trong lòng Bạch Tuấn Sơn dậy sóng, vị tông sư Huy kia ra tay ba lần, hoàn toàn lật đổ quan niệm của ông ta. Ông ta không thể tưởng tượng được, trên thế giới này lại có người mạnh đến mức như vậy.
Chưa hết, Thẩm Ngọc Trân ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm trên người Lâm Thiệu Huy. Bà ta thấy cậu con rể của mình đeo tạp dề, cầm thìa khuấy thì khóe miệng giật liên hồi, tựa như nhìn thấy quỷ vậy: “Lâm… Lâm Thiệu Huy, cậu nói cho tôi biết đi, cậu… có phải tông sư Huy không?”
Cái gì!
Nghe Thẩm Ngọc Trân chất vấn như vậy, dù là Bạch Tố Y hay Bạch Tuấn Sơn thì đều hoảng sợ cả. Đương nhiên bọn họ cũng hoài nghi Lâm Thiệu Huy, nhưng chuyện này quá mức ảo diệu. Dù sao trong mắt bọn họ, Lâm Thiệu Huy là một người đàn ông nội trợ, ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, không việc gì không làm được.
Giả như anh cực kỳ giống tông sư Huy thì Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn cũng rất khó mà liên hệ anh với cái vị mạnh như thần kia với nhau.
Nhưng bây giờ, ánh mắt cả ba người đều đồng loạt nhìn chăm chú vào Lâm Thiệu Huy, tràn đầy chất vấn và hồi hộp.
Trong lòng bọn họ chờ mong, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an. Dù sao, một người mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm, bị mọi người xem là vô dụng thế này sao có thể là một vị cao nhân ẩn sĩ, chỉ dùng ba chiêu đã hạ gục Huyết Lang được chứ?
Sự tương phản này quả thật khiến bọn họ rất khó tiếp nhận.
Cảm nhận được ánh mắt của ba người, khóe miệng Lâm Thiệu Huy giật một cái, sau đó anh nhún vai, cười khổ nói: “Mẹ à, mẹ có thể hỏi Bạch Tố Y xem, tối qua con vẫn luôn ở phòng ngủ, chưa từng đi ra ngoài mà.”
“Hơn nữa, nếu con lợi hại như vị tông sư Huy kia thì cớ gì phải ở nhà miết thế này.”