Độc Xà giận dữ quát rống lên, tiếng thét vang vọng khắp tiền sảnh.
Gã chỉ tay vào hơn hai mươi nhân viên bảo vệ, la lối om sòm
“Con mẹ tụi bay còn đứng ngây ra đấy làm gì? Không nhìn thấy ông mày bị thằng súc vật này đánh à?
“Xông lên! Đánh chết nó cho tao! Đánh chết nó ngay!”
Giọng nói của Độc Xà dữ dằn và hung ác.
Giờ phút này, gã hận Lâm Thiệu Huy đến tột cùng, hận không thể băm vằm tên khốn này ra cho hả lòng hả dạ.
Xoạt!
Nghe thấy vậy, lúc này đám nhân viên bảo vệ mới hoàn hồn lại sau cơn sốc vừa qua, lập tức tuốt dùi cui giắt ở eo ra, định lao vào Lâm Thiệu Huy,
“Thiệu Hy, cẩn thận!”
Cảnh tượng ấy khiến Bạch Tố Y dựng tóc gáy,rối rít hét lên nhắc nhở Lâm Thiệu Huy.
Nhưng khi cả đám bảo vệ đông đảo tay lăm le dùi cui định bủa vây Lâm Thiệu Huy ra tay đánh đập thì một tiếng quát như tiếng sấm rền đột ngột vang lên từ ngoài tiền sảnh.
“Dừng lại!”
Tiếp đó, đám đông nhìn thấy một hàng xe Rolls Roice nối đuôi nhau đậu ngoài cửa không biết từ lúc nào.
Rồi những người đàn ông trung niên mặc vest đi giày Tây lần lượt rảo bước chạy vào tiền sảnh.
Những người đó, ai nấy đều oai nghiêm bệ vệ.
Nhất là người có mái tóc hoa râm cầm đầu được đám người kia kính cẩn bao bọc ở giữa.
“Anh… anh rể! Anh đã đến đấy ạ!”
Và sau khi nhìn thấy người đàn ông trung niên tóc hoa râm thì Độc Xà vui mừng khôn xiết.
Người vừa đến không ai khác mà chính là Hà Sinh - anh rể của Độc Xà.
Hà Sinh - anh rể của Độc Xà là một cán bộ quản lý cấp cao của Tập đoàn bảo Thịnh ở thành phố Nam Lộc.
Ngày hôm nay, ông ấy được điều thẳng đến Thành phố Hải Dương giữ chức Chủ tịch mới của khách sạn Bảo Thịnh ở Hải Dương.
Nghe nói lần bổ nhiệm này là do có một nhân vật tầm cỡ đã đến thành phố Hải Dương nên Tập đoàn Bảo Thịnh đặc biệt điều ông Hà Sinh tới đón tiếp nhân vật tầm cỡ đó.
Lúc này, Hà Sinh dẫn một nhóm người ưu tú ăn mặc chỉnh tề bước vào tiền sảnh.
Toàn bộ nhân viên bảo vệ, nhân viên đón tiếp của khách sạn Bảo Thịnh đồng loạt cúi người:
“Xin chào Chủ tịch!”
Sao?
Sau khi nghe thấy nhân viên bảo vệ và đội ngũ lễ tân xung quanh chào hỏi, gia đình Bạch Tố Y bỗng chốc tái mặt.
Chủ tịch ư?
Còn Độc Xà thì gọi người này là… anh rể?
Ôi…
Sau khi xác nhận được mối qua hệ giữa Độc Xà và người đàn ông trung niên tóc hoa râm trước mắt, cả Bạch Tố Y, và gia đình Thẩm Ngọc Chi đều sợ run lẩy bẩy
Dù là ở ngay tại trụ sở chính của Tập đoàn Bảo Thịnh đi chăng nữa thì ngài Chủ tịch nắm quyền điều hành khách sạn Bảo Thịnh là nhân vật cấp cao.
Và người như thế thì đừng nói gì đến họ mà dẫu có là tập đoàn tài chính hùng hậu như của nhà họ Phí, hay nhà họ Tề cũng không dám đụng chạm. .
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Thế mà bây giờ…
“Thôi xong! Lần này gặp rắc rối to rồi!”
Ông Đức và Trương Khai Minh trán ướt đầm, mồ hôi vã ra như tắm.
Họ hiểu Tập đoàn Bảo Thịnh có ý nghĩa như thế nào.
Dù Lâm thiệu Huy có là bậc Đại tông sư cũng hoàn toàn chẳng là gì trong mắt Tập đoàn Bảo Thịnh, vì sau lưng người ta có hàng không mẫu hạm là tập đoàn Huy Hoàng.
“Anh rể! Anh tới đúng lúc quá, thằng súc vật này đến khách sạn mình sinh sự, nó còn ra tay hành hung người khác, nó đánh nát mặt em rồi.
“Anh rể, anh nhất định phải trả thù cho em!”
Nỗi vui mừng khôn tả dâng lên trong mắt Độc Xà.
Phần lớn nguyên nhân mà gã dám tỏ ra ngang ngược, hống hách, ức hiếp mọi người ở khách sạn Bảo Thịnh là do có chỗ dựa - ông anh rể Hà Sinh.
Và bây giờ, Độc Xà có thể tin chắc rằng Lâm Thiệu Huy sẽ xong đời.
Ắt hẳn anh rể gã sẽ đánh què chân cụt tay thằng nhãi ranh này để trút giận cho gã.
Không riêng gì Độc Xà mà tên mập sau khi thấy ông Hà Sinh đến cũng mừng rỡ vô cùng, ánh mắt gã nhìn Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đầy vẻ thách thức.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời Độc Xà nói, sắc mặt ông Hà Sinh càng thêm u ám. Sau đó gật đầu bảo:
“Được! Nếu vậy thì bé gãy hai chân trước đi đã!”
Câu nói ấy khiến gia đình Bạch Tố Y sợ chết khiếp, còn Độc Xà và tên mập thì mừng vui khôn tả.
Nhưng khi nụ cười gian ác vừa thoáng hiện trên gương mặt Độc Xà thì gã sửng sốt nhận thấy mấy người vạm vỡ bên cạnh anh rể Hà Sinh đi tới phía mình, vật ngửa gã ra đất.