Cái gì!
Ăn trộm?
Một câu nói khiến Thái Quốc Quyền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta không thể nào ngờ được mình lại đi nuôi rắn trong nhà, chứa chất một tên trộm trong tay.
“Anh! Giúp em báo thù đi! Em phải chặt tên nhóc kia thành trăm mảnh, em phải giày vò người phụ nữ kia đến chết!”
Thái Quốc Quyền cảm thấy sự đau đớn ở chân tay của mình, trong miệng phát ra những tiếng kêu gào như dã thú.
Khi nghe thấy lời này, Thái Quốc Phú bất giác bật cười: “Yên tâm đi! Anh đã hẹn gặp cái cô Bạch Tố Y đó ở thành phố Vân Hải rồi, anh cũng đã nghe nói người phụ nữ đó rất xinh đẹp!”
“Hơn nữa, bác cả của nhà họ Bạch, Bạch Long Hải lại có chút giao tình với anh, để anh giúp nhà họ Bạch dạy dỗ tên họ Lâm đó một trận ra trò!”
Nói tới đây, khóe miệng Thái Quốc Phú nở nụ cười lạnh hơn cả tảng băng ngàn năm: “Chỉ là anh không ngờ, vợ chồng bọn họ lại không biết sống chết như vậy, lại đi đánh em trai anh thành kẻ tàn phế!”
“Được! Nếu đã như vậy thì ngày mai anh sẽ khiến tên họ Lâm kia đi chết, khiến cái cô Bạch Tố Y kia phải quỳ xuống hông anh! Ha ha ha...”
Thái Quốc Phú cười quái dị, vừa hung hãn lại vừa độc ác.
Thái Quốc Quyền nằm trên giường bệnh bên cạnh cũng nói nhanh vào trọng điểm: “Anh! Anh đừng quên em, ngày mai em sẽ ngồi xe lăn tới tận nơi xem anh đè lên cái cô Bạch Tố Y kia! Ha ha ha... Ai kêu chồng của con đĩ đó hại em gãy chân, ông đây cũng phải dí đầu chồng cô ta, cho nó thấy cảnh cô ta bị anh giày vò hành hạ!”
Vào giây phút này, hai anh em Thái Quốc Phú và Thái Quốc Quyền không hẹn mà nhìn nhau một cái, trên mặt dần xuất hiện nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Khi tất cả đã được thương lượng, bàn bạc xong xuôi, vẻ mặt Thái Quốc Phú đột nhiên trở nên hoài nghi, ông ta nghiêm túc nói: “Thế nhưng ngày mai anh còn có một chuyện vô cùng quan trọng nữa phải làm!”
Hả?
Thái Quốc Quyền ngây người, sau đó tò mò hỏi: “Anh, còn có chuyện gì quan trọng hơn là giết tên Lâm Thiệu Huy đó sao, đè lên người Bạch Tố Y còn quan trọng hơn!”
“Anh nói cho em biết, hôm nay anh có được một thông tin động trời!” Trên mặt Thái Quốc Phú dần xuất hiện sự hoảng sợ và kinh hãi.
“Hôm nay, có một nhân vật lớn đã tới thành phố Giang cùng lúc với chúng ta! Mặc dù người này không phải làm trong nhà nước gì nhưng lại khiến cả Giang Nam phải khiếp sợ!”
“Thậm chí, ngay cả hai tập đoàn lớn mạnh như nhà họ Phí, nhà họ Tiền, cùng với tất cả những người dưới trướng Kim Cang phải chấn động không thôi!”
Cái gì!
Một câu nói này khiến Thái Quốc Quyền nằm trên giường bệnh sợ tới nỗi vãi cả linh hồn, cả người phát run.
Anh em bọn họ ở thành phố Vân Hải mặc dù có chút quyền thế, cũng được coi như là có tiếng tăm, đổi trắng thay đen được, thế nhưng khi gặp phải nhà họ Phí, Tề và người của Kim Cang, anh em bọn họ chỉ là những con kiến con dế bé nhỏ mà thôi.
Chỉ cần một câu nói của mấy vị đại ca đó, hai anh em bọn họ có thể rơi đầu ngoài đường ngay.
Mà bây giờ, Thái Quốc Quyền thật sự không thể nào tưởng tượng nổi nhân vật nào có thể khiến nhà họ Phí, Tề và người của Kim Cang phải kinh ngạc và sợ hãi.
“Anh, người đó rốt cuộc là ai?” Thái Quốc Quyền không thể tin nôi, lên tiếng hỏi.
“Người này giết người không chớp mắt, là ân nhân cứu mạng của anh Phí! Lâm đại tông sư!”
Thái Quốc Phú vô cùng cung kính nói.
“Hôm nay anh phải cầu xin rất nhiều nhân vật bậc trên, bọn họ mới chịu nói cho anh biết đấy! Chập tối ngày mai, tất cả các anh em ở thành phố Vân hải đều tập hợp ở quán rượu Hồng Vận tiếp đón Lâm đại tông sư! Còn anh cũng phái tốn một đống tiền mới mua được một tấm vé vào cửa đấy!”
Vút!
Lâm đại tông sư!
Thái Quốc Quyền đương nhiên đã nghe đến người này, đây là nhân vật làm mưa làm gió ở Giang Nam, là người có uy quyền nhất ở nơi đây.
Nghĩ tới đây, nếu như anh trai mình thật sự có thể kết nối quan hệ với nhân vật khủng bố Lâm đại tông sư kia, vậy thì nửa đời sau anh em bọn họ có thể cưỡi gió, đạp mây mà tiến về phía trước rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thái Quốc Quyền đột nhiên vui như tết: “Ha ha ha... Được lắm! Anh trai, vậy ngày mai chúng ta cũng đặt một phòng ở quán rượu Hồng Vận! Anh cứ hành hạ Bạch Tố Y trước, sau đó lại tham gia bữa tiệc tối sau, móc nối quan hệ với Lâm đại tông sư!”
Nói xong, nụ cười trên gương mặt hai anh em bọn họ càng xán lạn hơn bao giờ hết.