Ầm!
Cảnh tượng này khiến bốn tên sát thủ đều phải run rẩy.
Cảnh tượng này trông thật quen thuộc!
Tất cả đều có cảm giác rất quen thuộc về cảnh tượng này, nhất là khi nghĩ kỹ lại, một ý tưởng khủng khiếp xuất hiện trong đầu bốn tên sát thủ.
"Trong vụ ám sát Chương Y Thần! Tôi... Hình như tôi còn nhớ rõ người nào là đại tông sư Huy, người đó đã từng không biết lượng sức mà đối đầu với Huyết Lang, sau đó… bất ngờ nắm lấy Huyết Lang?"
"Đúng... Đúng! Tôi còn nhớ rõ đại tông sư Huy đã nắm lấy Huyết Lang! Không đúng… mau nhìn xem thân ảnh của tên họ Lâm kia có phải rất quen không?"
Cái gì!
Bốn tên sát thủ vội vàng nhìn về phía của Lâm Thiệu Huy một lần nữa.
Bọn họ nhìn thấy thân hình gầy gò của Lâm Thiệu Huy đang giằng co, đối đầu với Huyết Lang
Thân hình của anh không ngờ lại dần dung hợp lại trông giống y như trong ấn tượng của bốn tên sát thủ về đại tông sư Huy
Trông giống hệt nhau!
Phù Phù!
Sau khi phát hiện ra điều này, trong đó có một tên sát thủ, cả người như bị rút hết sức lực, ngã xuống đất, hoàn toàn tê liệt.
"Huy... Là đại tông sư Huy!"
"Tên đó chính là đại tông sư Huy! Người mà chúng ta sắp phải giết… chính là đại tông sư Huy?"
Điên rồi!
Bốn tên sát thủ lúc này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân của bọn họ đều phát lạnh.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Thiệu Huy không quan tâm đến bốn tên sát thủ nhỏ như con kiến này mà thay vào đó, anh nhìn thẳng về phía của Huyết Lang:
"Hiện tại, tôi không thể giết cậu được!"
Cái gì!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy lọt vào tai của Huyết Lang, khiến anh ta lập tức mở to mắt.
"Cậu… Cậu đặc biệt đến thành phố Hải Dương không phải vì muốn giết tôi hay sao?"
Huyết Lang không thể tin được.
Lần trước gặp nhau ở thành phố Nam Giang, lần này lại tiếp tục gặp nhau ở thành phố Hải Dương, nếu Lâm Thiệu Huy không muốn giết anh ta thì cậu ta đến thành phố Hải Dương để làm gì?
Rốt cuộc thì tại sao cậu ta lại xuất hiện trước mặt anh ta
"Tôi đặc biệt tới đây để giết cậu?"
Khi nghe thấy điều này, khóe miệng Lâm Thiệu Huy đột nhiên lộ ra một tia khinh thường:
"Xin lỗi, cậu không đủ tư cách chết ở trong tay tôi!"
Cái gì!
Vừa nói lời này liền rơi vào trong tai Huyết Lang, khiến anh ta nhất thời thở không ra hơi.
Sự sỉ nhục!
Đây chính là một sự sỉ nhục vô cùng lớn
Anh ta từng là một trong mười sát thủ hàng đầu Đông Á, là một siêu thiên tài tông sư bất khả chiến bại.
Thế mà người trước mặt lại nói rằng anh ta không đủ tư cách để chết trong tay của cậu ta, điều này khiến anh ta còn cảm thấy khó chịu hơn cả việc anh ta bị giết
Tuy rằng, trong lòng của Huyết Lang rất tức giận, thế nhưng anh ta không thể không thừa nhận
Đây là sự thật.
Anh ta buồn bã phát hiện mình thực sự không có tư cách để chết trong tay của Lâm Thiệu Huy.
Một sự chua xót và mất mát hiện lên nơi khóe miệng của Huyết Lang, anh ta liếc nhìn Lâm Thiệu Huy một cách phức tạp, rồi nói;
"Tên họ Lâm kia, quả thực cậu rất mạnh! Tôi thừa nhận tôi không bằng cậu, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể theo kịp cậu.”
Anh ta thừa nhận.
Đối với một kẻ kiêu hãnh như Huyết Lang, thừa nhận rằng kỹ năng của mình thua kém người khác là chuyện vô cùng khó khăn
Thế nhưng, hiện tại anh ta không thể không thừa nhận
Ngay sau đó, Huyết Lang nói:
"Nhưng cậu đừng kiêu ngạo quá sớm! Sẽ sớm có người giúp tôi báo thù thôi!"
Huyết Lang nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, khóe miệng hiện lên một nụ cười đẫm máu:
"Thầy của tôi chính là Huyết Tổ! Ông ấy sẽ sớm nhận được tin tức thôi, đến lúc đó tôi rất mong chờ trận chiến giữa cậu và sư phụ của tôi!"
Sau khi nói xong!
Huyết Lang quay người và chậm rãi đi về phía bên kia con hẻm.
Huyết Tổ?
Lâm Thiệu Huy không khỏi nheo mắt khi nghe đến tên.
Không hiểu vì sao, anh có vẻ rất quen thuộc với cái tên này, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.
"Là một đại tông sư sao?"
"Chỉ như vậy thôi!"
Nói xong, Lâm Thiệu Huy không thèm để ý đến Huyết Lang nữa, chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Hừ!
Đôi mắt sắc bén như hai lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào vị trí của bốn tên sát thủ.
Một tia hung tàn xuất hiện nơi khóe miệng của Lâm Thiệu Huy.