Cộc cộc!
Giờ phút này, khi Lâm Thiệu Huy xuất hiện ở cửa phòng riêng.
Ồn ào...
Hai anh em Thái Quốc Phú rùng mình, vẻ mặt như vừa nhìn thấy ma, tràn đẩy vẻ không thể tin vào mắt mình.
Mà Bạch Tố Y, cô che miệng mình lại, nước mắt như vỡ đê:
“Lâm Thiệu Huy!!!”
Cô hét lên một tiếng, cô lao về phía Lâm Thiệu Huy, giống như cô bé bị lạc đường, cuối cùng cũng tìm được người thân, cô đâm mạnh vào lòng Lâm Thiệu Huy, òa khóc.
Nước mắt từng giọt từng giọt giống như chuỗi hạt ngọc bị đứt nối đuôi nhau rơi xuống.
“Anh đúng là đồ tồi, em cứ nghĩ anh chết rồi! Vì sao anh lại làm em lo lắng như vậy, nếu anh chết thì em biết sống thế nào! Anh là đồ ngốc, đồ tồi, ngu ngốc! Hu hu...”
Lúc này, Bạch Tố Y lôi hết những bi thương, sợ hãi, tuyệt vọng trong lòng mà nói ra.
Khóc lóc đáng thương, cả người như làm từ nước.
Cảm nhận được Bạch Tố Y trong lòng lưu luyến không muốn xa rời, tim Lâm Thiệu Huy run lên, anh nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tố Y, hôn lên trán cô:
“Vợ à, anh không sao! Em cũng sẽ không sao cả!”
Nói xong câu đó, Lâm Thiệu Huy dùng hai tay nâng gương mặt Bạch Tố Y lên.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp luôn nở nụ cười giờ phút này đã ướt nhẹp nước mắt, nhìn như hoa lê dính mưa.
Chỉ là, Lâm Thiệu Huy nhìn thấy vết bàn tay đỏ ửng trên mặt Bạch Tố Y.
Bùm!
Trong mắt anh lập tức có một tia sáng lạnh bộc phát.
Tát!
Vợ của mình, thế mà lại bị người ta tát.
Này quả thực... quá đáng chết.
Vù...
Vào lúc này, luồng khí u ám và đáng sợ kia khuếch tán khỏi cơ thể Lâm Thiệu Huy, chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng bị hạ xuống mức như thể đóng băng.
Dù là hai anh em Thái Quốc Phú hay là bốn gã vệ sĩ cũng đều cảm thấy cơ thể phát lạnh, tóc gáy dựng đứng lên.
Loại cảm giác này, giống như bọn họ đang phải đối mặt với ma quỷ đáng sợ.
“Là ông sao?”
Ánh mắt Lâm Thiệu Hùng tập trung trên người Thái Quốc Phú.
Rầm!
Chỉ một ánh mắt mà đã dọa Thái Quốc Phú tiểu ra quần, sắc mặt ông ta trắng bệch, lập bộp lui bước.
Cho đến khi lui đến trước mặt bốn gã vệ sinh của mình, lúc này ông ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, có phần tự tin hơn.
“Phải... Là tao thì sao?”
“Ranh con, mày làm hại em trai tao bị gãy tay chân, chắc chắn tao sẽ lấy mạng mày!”
Nói xong.
Thái Quốc Phú nhìn về phía bốn gã vệ sĩ bên cạnh, hung tợn nói:
“Các người tiến lên! Ai có thể giết được thằng khốn này thì tôi sẽ thưởng cho người đấy một trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ!”
Cái gì!
Nghe thấy Thái Quốc Phú nói như vậy, bốn gã bảo vệ đều hoảng sợ.
Một trăm năm mươi nghìn đô sao?
Bọn họ làm vệ sĩ cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Mà hiện tại thì...
Hừ hừ!
Chuyện khó khăn tất có kẻ dũng, giờ khắc này, trong mắt bốn gã vệ sĩ hiện lên sự tham lam nồng đậm, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy như nhìn một con mồi, hung tàn dữ tợn.
“Cùng tiến lên! Giết nó!”
Theo tiếng rống này truyền đến, bốn gã vệ sĩ mỗi người rút một thanh đao bên hông ra, sau đó lao về phía Lâm Thiệu Huy như sói vồ mồi.
Vụt vụt vụt!
Bọn họ gần như đẩy tốc độ của bản thân lên cực bạn, chỉ giây lát đã lao đến trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Bốn mũi đao nhọn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, nhanh mạnh đâm xuống cổ Lâm Thiệu Huy.