Vẻ mặt ông cụ bạch rất trịnh trọng, chỉ là sau đó lại lắc đầu ngay, lo lắng nói:
“Đáng tiếc thời gian quá vội càng, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị được bức tranh chữ “Đạp Tuyết Tầm Mai” giá trị tới một trăm năm mươi nghìn đô!”
“Không biết có lọt được vào mắt xanh của vị kia không?”
Nói xong.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía tranh chữ trong tay quản gia đang đứng bên cạnh.
Tranh chữ này là tranh chữ giá trị nhất trong nhà họ Bạch, tên “Đạp Tuyết Tầm Mai”, để có được mối quan hệ với vị nhân vật lớn kia, người nhà họ Bạch có thể nói là phải chảy rất nhiều mồ hôi, xương máu.
Mà nghe nói như thế, mấy vị có tiếng nói trong nhà họ Bạch cũng không khỏi lo lắng.
Dù sao.
Người ta cũng là người làm cho các đầu sỏ của thành phố Hải Dương cùng nhau đưa tiễn, tranh chữ một trăm năm mươi nghìn đô, chỉ sợ là căn bản không lọt được vào mắt xanh người ta.
Giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt sầu lo của mọi người.
Bạch Tư Yên đứng bên cạnh lại mỉm cười nói:
“Ông nội, dù lúc này chúng ta không tạo quan hệ được với vị kia cũng không có việc gì!”
“Dù sao lúc này bác cả cũng đang ở thành phố Hải Dương, không những tạo dựng quan hệ hợp tác với hanh em Thái Quốc Phú mà còn khiến vợ chồng Bạch Tố Y tay không mà về, cho tập đoàn Bạch Lạc một đả kích lớn! Được như vậy là đã quá đủ rồi!”
Hả?
Nghe được lời của Bạch Tư Yên, mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy quả thật là như thế.
Suy cho cùng, đối với nhà họ Bạch, bóp chết tập đoàn Bạch Lạc của Bạch Tố Y ngay từ trong trứng nước mới là chuyện quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây.
Trên mặt bọn họ lại xuất hiện nụ cười.
“Ha ha ha, thật là chuyện tốt thành đôi, thật không ngờ cả nhà chú ba cũng có ngày hôm nay!”
Trên mặt bác hai Bạch Đình Xuyên vẫn tràn ngập vẻ phẫn hận.
Hiển nhiên đối với chuyện lần trước bị bắt vào tù, ông ta đã đổ hết trách nhiệm lên người Lâm Thiệu Huy và những người khác..
“Đúng vậy, nếu chúng ta có thể tạo quan hệ với vị này, vậy thì tập đoàn Bạch Lạc kia chỉ như con kiến trong mắt chúng ta thôi!”
“Đúng vậy! Còn cả thằng súc sinh Lâm Thiệu Huy nữa! Tôi đã sớm thấy nó chướng mắt rồi! Lúc này thật sự làm cho người ta mỏi mắt chờ mong, thằng Lâm Thiệu Huy đó nên được dạy dỗ lại, đánh gãy chân chó của nó đi!”
“Ha ha ha... Từ nay về sau, sợ là thằng Lâm Thiệu Huy kia phải thành người què mất thôi! Người đã què mà lại còn ở rể sao? Ha ha ha...”
“...”
Đa số người đứng đầu nhà họ Bạch đều cất tiếng cười.
Giống như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tập đoàn Bạch Lạc vừa thành lập đã bị bó chết, Lâm Thiệu Huy bị đánh gãy chân.
Nhưng tại thời điểm này.
Một chiếc xe từ từ đi tới.
Sau khi nhìn thấy người xuống ra, trong mắt mấy người nhà họ Bạch lập tức bùng lên ngọn lửa thù hận.
Người tới chính là vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.
Sau khi xuống xe, Bạch Tuấn Sơn cũng nhìn thấy người nhà họ Bạch, trên mặt ông ta không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ, chỉ có thể kiên trì bước tiếp.
“Ba!”
“Anh hai!”
Bạch Tuấn Sơn ân cần hỏi thăm ông cụ Bạch và Bạch Đình Xuyên.
Nghe ông ta chào mình, ông cụ Bạch hừ lạnh một tiếng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đứa con vô dụng của mình một cái.
Bạch Đình Xuyên đứng bên cạnh, đôi mắt bùng lên oán hận nồng đậm:
“Ối chà chà! Đây không phải Bạch Tuấn Sơn à? Đừng gọi tao là anh hai, tao không dám nhận! Đừng quên lúc trước đứa con rể ngoan của mày đã dẫn cảnh sát đến bắt tao đó!”
Trong lời nói của Bạch Đình Xuyên tràn ngập vẻ châm chọc.
Mà nghe nói như thế, sắc mặt hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn càng khó coi hơn.
Không chỉ như thế.
Bạch Đình Xuyên còn tiếp tục trào phúng nói:
“Lão Tam, tin tức của mày cũng nhanh nhạy đấy, thế nào? Đây là muốn tới nịnh bợ nhân vật lớn này à? Ha, chỉ sợ mày còn chưa đủ tư cách đâu!”
“Mày xem nhà họ Bạch chúng tao, chuẩn bị một tranh chữ giá trị một trăm năm mươi nghìn đô, tập đoàn mới thành lập của chúng mày có năng lực lấy ra được cái gì?”
Bức tranh chữ quý giá một trăm năm mươi nghìn đô!
Hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn đều bị hành động này của nhà họ Bạch dọa sợ.
Tuy nhiên, bọn họ đến không phải để nịnh bợ vị nhân vật lớn kia.
“Anh hai, anh hiểu lầm, chúng tôi đến không phải để nịnh bợ nhân vật lớn kia, hôm nay Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy về, hai vợ chồng tôi đi đón chúng nó!” Bạch Tuấn Sơn chua xót nói.