Ngay khi nụ cười xấu xa gian tà trên khuôn mặt của Ngô Tuyết Bằng lên đến đỉnh điểm!
Vụt!
Một bàn tay to giống như xuyên không gian, đột nhiên từ bên hông duỗi ra.
Chộp lấy bàn tay lợn muối của ông ta.
Là Lâm Thiệu Huy!
Ừm?
Ngô Tuyết Bằng sửng sốt, nhất là sau khi nhìn thấy chính tên khốn này đã ngăn cản chuyện tốt của mình, ông ta đột nhiên nổi giận:
“Thằng nhóc này, cậu lập tức buông tay, thả tay tôi ra!”
Nói xong, Ngô Tuyết Bằng một bên ra sức giãy giụa.
Đáng tiếc là bàn tay to của Lâm Thiệu Huy giống như một cái kẹp sắt, nắm chặt lấy cổ tay của ông ta, mặc kệ ông ta co giật như thế nào cũng không rút ra được một phân.
“Chết tiệt! Các người còn thất thần đứng đó làm gì? Mau bắt tên khốn này lại cho tôi!”
Ngô Tuyết Bằng hét vào mặt nhóm nhân viên bảo vệ xung quanh.
Tuy nhiên, ngay khi ông ta vừa nói xong, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên bên tai ông ta: “Ông thích xoa nắn như vậy? Tôi chính là muốn lấy cái tay lợn của ông!”
Cái gì!
Ngô Tuyết Bằng sửng sốt một chút, còn chưa kịp hiểu lời của Lâm Thiệu Huy là có ý gì.
Lại đột nhiên cảm thấy một sức mạnh dâng trào từ bàn tay to lớn của Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ dùng sức.
Dưới sức mạnh này, cánh tay của ông ta giống như là gỗ mục nát, không chịu nổi một đòn!
Răng rắc!
Có một âm thanh vỡ vụn, bầu không khí trong toàn bộ đại sảnh ngay lập tức đông lại.
Bạch Tố Y, nhà họ Bạch và các nhân viên bảo vệ xung quanh đều bàng hoàng khi thấy cánh tay của Ngô Tuyết Bằng nháy mắt đột nhiên bị gãy, biến dạng hoàn toàn và rũ xuống.
A…
Ngô Tuyết Bằng chỉ cảm thấy một cơn đau khủng khiếp, cơn đau từ cánh tay đột nhiên ập đến, khiến ông ta đau đớn hét lên liên tục!
“Tôi... tay của tôi, cậu, cậu dám bẻ gãy tay tôi! A!”
Ngô Tuyết Bằng nắm chặt cánh tay mình, ông ta sợ hãi lui về phía sau.
Trên khuôn mặt ông ta hiện lên vẻ kinh hoàng và hoảng sợ tột cùng.
Không chỉ có ông ta, những người bên cạnh toàn bộ đều sửng sốt.
“Quá... quá nhẫn tâm rồi!”
Bạch Long Hải và những người khác suýt nữa rớt tròng mắt ra, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cảnh tượng khốc liệt như vậy.
Hơn nữa, dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Thiệu Huy, cùng với thủ đoạn tàn nhẫn vừa rồi rơi vào trong mắt mọi người, giống như cảnh tượng quỷ dị khiến người ta không rét mà run.
“Lên đi! Đồ rác rưởi các người đứng đó làm gì vậy! Đánh chết tên khốn kiếp này cho tôi!”
“Đánh chết hắn ngay lập tức!”
Ngô Tuyết Bằng kinh hãi hét lên với các nhân viên bảo vệ xung quanh.
Mà câu nói này khiến thân hình của các nhân viên bảo vệ run lên.
Bọn họ cầm gậy từng người một muốn vồ tới, nhưng không ai dám xông lên trước.
Dù sao, thủ đoạn của Lâm Thiệu Huy sử dụng vừa rồi đơn giản là quá tàn nhẫn, khiến tất cả đều sợ hãi.
“Lên! Ai bẻ gãy cánh tay của hắn cho tôi, tôi sẽ thưởng cho người đó ba trăm năm mươi triệu!”
Cái gì!
Khi lời nói điên cuồng của Ngô Tuyết Bằng thốt ra, tất cả các nhân viên bảo vệ xung quanh ông ta đều bị chấn động.
Mỗi tháng bọn họ chỉ kiếm được vài triệu, ba trăm năm mươi triệu, nếu như không ăn uống gì, tiết kiệm hai năm mới được.
Mà bây giờ...
“Lên!”
Một đám nhân viên bảo vệ đột nhiên phát điên, bọn họ vung côn điện trong tay, rống lên rồi xông vào Lâm Thiệu Huy!
Chỉ trong chốc lát, như thể một bầy sói vồ lấy con hổ, khiến người ta kinh ngạc.
Thấy cảnh này!
Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tố Y càng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.
Mà trên gương mặt của những người nhà họ Bạch đó đều cười thật tươi và phấn khích.