Thẩm Kiến!
Bạch Chí Phàm!
Lâm Thiên Quang!
Nhìn ba cặp nam nữ này, gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y trông vô cùng khó coi.
Dù thế nào thì cô cũng không nghĩ tới, ngay ở cửa khách sạn còn chưa tới vậy mà đã gặp ba cái người có thù oán này.
Mà ba người Lâm Thiên Quang, sau khi nhận ra đồng minh của mình thì từng người đều vô cùng vui vẻ.
Ánh mắt của họ không ngừng đánh giá trên dưới Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy, nhất là một thân quần áo bình thường của Lâm Thiệu Huy, trong bụng càng cười như nở hoa.
“Ha ha ha… Em họ, có phải tập đoàn Bạch Lạc các người không có tiền không vậy? Em nhìn Lâm Thiệu Huy coi, tham gia một trường hợp quan trọng như vậy lại mặc một thân rách rưới tới đây!”
Bạch Chí Phàm vừa nói vừa móc ví tiền của mình ra, sau đó rút ra hai tấm tiền đỏ ném tới trước mặt Lâm Thiệu Huy.
“Cho đấy! Lâm Thiệu Huy, mày cầm hai tờ tiền này đi mua một bộ đi! So So ra trên người mày không có cái gì tốt cả!”
“Dù sao, mày cũng là con rể nhà họ Bạch chúng ta, không thể để người khác chê cười được!”
Ào ào!
Hai tấm tiền đỏ từ từ bay xuống dưới chân Lâm Thiệu Huy.
Một màn này để cho ánh mắt Lâm Thiệu Huy ngay lập tức lạnh lẽo đi, nhưng mà chưa cần anh nói cái gì tới.
Bên cạnh Thẩm Kiến và Lâm Thiên Quang cũng đã mở miệng liên tục cười nói:
“Ha ha ha... Đúng rồi đó! Lâm Thiệu Huy, nói thế nào cậu cũng là cháu rể họ của Thẩm Kiến tôi! Cho đấy, sáu trăm nghìn này xem như là tài trợ cho cậu!”
“Chà chà! Lâm Thiệu Huy, tôi là lớp trưởng của Bạch Tố Y, cũng tài trợ cho cậu sáu trăm sáu mươi nghìn!”
Ầm ầm!
Gio phút này, bốn tờ tiền đỏ đều từ từ bay tới dưới chân Lâm Thiệu Huy.
Nhục nhã!
Đây là trắng trợn nhục nhã người khác.
Một màn này khiến cho gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y tràn ngập tức giận.
Mà ngay khi cô giận dữ đang muốn chửi bới ba người họ, lại ngạc nhiên nhìn thấy vậy mà Lâm Thiệu Huy không hề có chút tức giận nào, ngược lại anh còn cười tủm tỉm khom người xuống nhặt sáu tờ tiền lên:
“Ha! Thật sự cảm ơn các người!”
“Đúng lúc tôi nghe nói hôm nay khách sạn Caesar tới ngày đóng tiền! Xem ra gần hai triệu này vừa vặn đủ rồi!”
Cái gì!
Cho dù là Bạch Tố Y, hay nhóm người Bạch Chí Phàm đều không nghĩ tới, vậy mà Lâm Thiệu Huy lại bình tĩnh tới vậy.
Nhất là còn nghĩ tới việc đóng tiền tham gia tiệc ở khách sạn Caesar?
Cái này sao có thể chứ?
Đây chỉ là khách sạn mà thôi, họ chưa từng nghe nói, tham gia tiệc tối ở khách sạn mà còn cần đóng tiền.
Ngay lập tức, trên mặt nhóm người Bạch Chí Phàm liền lộ ra nụ cười chế giễu, càng lúc càng đậm:
“Lâm Thiệu Huy, có phải mày thiếu tiền tới mơ hồ rồi không! Ở khách sạn Caesar, Cậu Lãnh Bất Phàm tổ chức bữa tiệc, khi tham gia cần gì đóng tiền nữa chứ!”
“Đúng vậy, Lâm Thiệu Huy, nghe cậu nói như vậy, sao tôi có cảm giác cậu giống như ông chủ của khách sạn Caesar này vậy! Ha ha ha...”
“Dừng nha! Khách sạn có thu phí hay không, tôi không biết nhưng mà ăn mặc giản dị như vậy. Sợ là ngay cả vào cửa khách sạn người ta cũng không cho vào!”
Khách sạn Caesar, chính là một trong những khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Nam Giang.
Người vào cửa đều cần ăn mặc sạch sẽ, đồ tây mang cà vạt, dường như đó cũng là chuẩn thấp nhất rồi.
Mà Lâm Thiệu Huy lại ăn mặc rất bình thường, sợ là ngay cả việc vào cửa cũng không thể đi vào.
“Không vào cửa được sao?”
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, nhìn ba người như đang chơi trò chơi với họ mà nói:
“Các người chắc chắn chứ?”
“Ha ha ha... Đương nhiên chắc chắn, mày mặc đồ keo kiệt như vậy, nếu có thể vào được cửa khách sạn Caesar thôi, thì Bạch Chí Phàm tao đây...” Bạch Chí Phàm lập tức muốn nói ra một lời thề gì đó.
Chỉ là lời của anh ta còn chưa dứt.
Răng rắc!
Lập tức ngạc nhiên nhìn thấy, lần lượt từng bóng người đi ra từ trong khách sạn Caesar, họ chạy ra rất vội vàng.