Nhưng mà nghe thấy lời này, Chu Thanh Sang lạnh lùng cười nói:
“Vừa nãy anh Huy cũng đã nói rồi, mọi người đều là người có tiền! Nếu đã có tiền, vậy thì phí vào cửa đương nhiên phải gấp một trăm lần so với anh Huy!”
Gì...
Một câu nói, khiến cho sắc mặt của Bạch Chí Phàm, Thẩm Kiến và Lâm Thiên Quang xám ngoét như tro tàn, vô cùng khó coi.
Tống tiền!
Bọn họ không nhờ rằng, chỉ vì nói một câu hạ nhục Lâm Thiệu Huy mà bản thân và những người khác lại bị ép đến mức bị một khách sạn lớn như Caesar tống tiền và coi như kẻ thù.
Đặc biệt là, nhìn dáng vẻ của Chu Thanh Sang và mọi người giống như là nếu không đưa tiền ra thì sẽ lập tức đuổi người đi vậy.
Đám người Bạch Chí Phàm chỉ đành miễn cưỡng lấy điện thoại ra gọi người đem tiền tới.
Dù sao thì bọn họ cũng không thể nào đắc tội được với Chu Thanh Sang.
Mà bọn họ nhất định phải tham gia buổi tiệc của cậu chủ Lãnh.
Cho dù hiện giờ bị ức hiếp, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt xuống.
Nhưng mà, chính vào lúc bọn họ vừa gọi điện thoại xong, giọng nói của Chu Thanh Sang lại một lần nữa truyền đến:
“Thanh toán chậm một phút thì sẽ phải nộp thêm 35 triệu đồng!”
Cái gì...
Nghe thấy thế, trong lòng ba người Bạch Chí Phàm, Lâm Thiên Quang và Thẩm Kiến thầm chửi thề.
Đương nhiên bọn họ đều biết rõ, đây là Chu Thanh Sang cố ý để báo thù cho Lâm Thiệu Huy.
Đặc biệt là vừa nghĩ đến tên đáng ghét Lâm Thiệu Huy dùng tiền của bọn họ để vào khách sạn, lại chặn bọn họ ở trước cửa khách sạn không cho vào.
Cả ba người chỉ cảm thấy cổ họng trào lên một mùi hôi tanh, bọn họ bị chọc tức đến mức muốn phun ra máu ngay tại chỗ.
Mà Lâm Thiệu Huy không quan tâm đến tất cả những điều này.
Dưới sự hướng dẫn đầy cung kính của cô gái chào mừng khách đến khách sạn, anh và Bạch Tố Y đã đến trước cửa căn phòng diễn ra buổi tiệc.
“Lâm Thiệu Huy, anh... anh có quen biết với ông chủ Sang sao?” Ánh mắt Bạch Tố Ý nhìn Lâm Thiệu Huy tràn đầy dò xét.
Nghe thấy thế, Lâm Thiệu Huy giống như đã sớm đoán được cô sẽ hỏi như vậy, anh cười híp mắt nói:
“Vợ, không phải anh quen biết ông chủ Sang mà là bố chúng ta quen biết ông chủ Sang!”
“Em quên rồi sao? Lần trước ở buổi tiệc đính hôn của nhà họ Thẩm, ông chủ Sang cung kính với bố của chúng ta đến mức nào. Anh chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi!”
Vậy sao?
Câu nói của anh khiến cho tất cả những thắc mắc trong lòng Bạch Tố Y đều được cất trở lại.
Lâm Thiệu Huy nói không sai, lần trước trong buổi tiệc đính hôn của nhà họ Thẩm, quả thực Chu Thanh San hết sức cung kính với bố cô là Bạch Tuấn Sơn, thậm chí ngay cả Lưu Chấn Hoàng, người đứng đầu thành phố cũng vô cùng khách sáo với bố cô.
Chỉ là Bạch Tố Y lại cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như thế.
Mà tất cả những chuyện này rất có khả năng căn bản không phải vì bố cô Bạch Tuấn Sơn, mà là bởi vì... Lâm Thiệu Huy!
Chính vào lúc Bạch Tố Y đang nghĩ ngợi lung tung.
Két!
Cửa phòng mở ra, hai người sải bước vào trong.
Bên trong căn phòng đang tổ chức một buổi tiệc theo kiểu phương Tây.
Tiếng đàn piano du dương, trầm bổng chậm rãi lan toả khắp căn phòng, những người thanh niên tài giỏi của thành phố Nam Giang đang túm năm tụm ba lại thành một nhóm tán gẫu với nhau, hoặc là mời bạn nhảy của mình cùng nhảy theo điệu nhạc.
Sau khi Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hai người họ.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Bạch Tố Y, ánh mắt của các thanh niên trẻ đều phát sáng, trong mắt lóe lên một tia lửa.
Mà khi bọn họ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, lông mày đều nhíu chặt lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ chán ghét và khinh thường.
“Ồ... Bạch Tố Y, chị em tốt của tôi, cuối cùng cô cũng đến rồi!”
Chính vào lúc này!
Một tiếng cười khúc khích như chim vàng anh nhẹ nhàng vang lên.
Sau đó, chỉ thấy một nam một nữ từ chính giữa căn phòng bước nhanh về phía Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y!
Hai người này, người nữ là Chu Nhã Nam, người nam chính là Lãnh Bất Phàm, chủ trì của buổi tiệc này!