Giọng nói của Ác Ma Thứ Nhất toát lên vẻ run rẩy.
Sau khi Lâm Thiệu Huy đánh nát nắm đấm của mình, trong lòng gã không còn xem thường Lâm Thiệu Huy nữa, gã biết, tên này rất khỏe, quả thực có thể so sánh với nhân vật tông sư.
Mà giờ đây, gã mới bàng hoàng phát hiện, không chỉ về sức mạnh mà đến tốc độ của Lâm Thiệu Huy, chỉ e cũng đạt đến mức độ của tông sư rồi.
Ngay khi Ác Ma Thứ Nhất nhắc nhở.
Năm Ác Ma còn lại bên cạnh cũng thoáng sững sờ, giờ họ mới phát hiện ra Lâm Thiệu Huy biến mất trong nháy mắt, nhất thời họ cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi về phía năm người.
"Đáng chết, tốc độ của tên này nhanh quá, cẩn thận đấy."
Một giọng nói kinh ngạc thốt lên.
Bóng người của họ lóe lên, định tản ra xung quanh.
Nhưng mà ngay lúc đấy.
Một âm thanh đáng sợ vô cùng vang vọng bên tai của Ác Ma Thứ Sáu:
"Ông muốn chân trái của tôi?"
"Ầm!"
Vừa dứt lời, câu nói rơi vào bên tai của Ác Ma Thứ Sáu thì đôi mắt gã cũng trợn tròn, gã cảm thấy sau lưng mình lạnh buốt, giống như thể có một con quỷ xuất hiện phía sau.
"Không..."
Ác Ma Thứ Sáu rít lên một tiếng hoảng sợ.
Mà từ tiếng kêu vang vọng đó, mọi người xung quanh cũng kinh ngạc phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào Lâm Thiệu Huy đã xuất hiện ở sau lưng Ác Ma Thứ Sáu, vung chân về phía đó.
Đá mạnh lên chân trái của Ác Ma Thứ Sáu.
Rắc!
Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên lanh lảnh, mạnh bạo vô cùng, ai nấy đều cảm thấy khó tin, mà bên dưới cái chân của Lâm Thiệu Huy, chân trái của Ác Ma Thứ Sáu đã bị bẻ gãy trong nháy mắt giống hệt như gỗ mục.
Cơ thể gã như vừa bị xe lửa cán qua, bị một lực mạnh hất bay ra ngoài.
Bịch bịch.
Ác Ma Thứ Sáu lăn xa tầm vài mét, lúc này trông gã ta giống hệt như một con chó chết, ngã mạnh xuống đất.
Còn chân trái của gã ta đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, phần xương gãy đâm xuyên qua da thịt và quần áo, lộ hẳn ra ngoài.
Tình trạng máu me đầm đìa thảm thiết khiến mọi người xung quanh phải hít vào một hơi khí lạnh.
"Lục! Không... không thể nào!"
"Lục à..."
Lĩnh Nam Tứ Đại Ác Ma bên cạnh cũng bối rối hoàn toàn.
Họ nhìn thấy toàn bộ cảnh Ác Ma Thứ Sáu ngất đi vì đau đớn, từng người cảm giác như mình vừa rơi vào hầm băng, rét đến thấu xương.
Và đâu riêng mình họ.
Người chấn động nhất chính là mấy người Lãnh Bất Phàm.
Một... một đòn mà thôi?
Mấy người Lãnh Bất Phàm có mơ cũng không thể tin nổi, ngay lúc Lĩnh Nam Ngũ Đại Ác Ma còn chưa phản ứng được mà đã bị Lâm Thiệu Huy đánh bại một người chỉ với một đòn mà thôi.
Cái này... làm sao mà được.
Chấn động quá!
Đáng sợ quá!
Lúc này đây, trong lòng Lãnh Bất Phàm bỗng sinh ra dự cảm không tốt, anh ta cảm giác như mình đã đá phải một miếng sắt rồi, trêu phải nhân vật đáng sợ không thể nào trêu được.
Nhưng mà chuyện khiến anh ta sợ hãi chỉ mới bắt đầu thôi.
Sau khi bị Lâm Thiệu Huy đá gãy chân trái, cả người Ác Ma Thứ Sáu bay xa một đoạn rồi hôn mê.
Lâm Thiệu Huy đảo mắt, nhìn chằm chằm vào Lĩnh Nam Tứ Đại Ác Ma còn lại.
"Tiếp đến, là mấy người."
Ầm
Vừa mới dứt lời, Lĩnh Nam Tứ Đại Ác Ma bên cạnh vẫn còn đang ngơ ngác.
Đặc biệt là khi họ nhìn thấy bóng người Lâm Thiệu Huy lại lóe lên lần nữa, biến mất không thấy bóng, nhất thời, lá gan của bốn tên đó bị dọa muốn rách rồi.
"Coi chừng, tên này lại tới đó."
Ác Ma Thứ Hai đổ cả mồ hôi trán, chảy ra nhầy nhụa.
Bốn người họ lập tức đưa lưng về phía nhau, đề phòng Lâm Thiệu Huy tới.
Nhưng mà bóng người của Lâm Thiệu Huy lại giống hết như quỷ, lập lờ trước mặt bọn họ.
"Ông... muốn chân phải của tôi à?"
Một giọng nói vang lên.
Một chân của Lâm Thiệu Huy lại quét về phía Ác Ma Thứ Năm lần nữa.
"Khốn nạn!"
Ác Ma Thứ Năm như phát điên thật rồi, khi gã nhìn thấy chân của Lâm Thiệu Huy quét tới, gã cũng tung ra một đòn đá mạnh về phía Lâm Thiệu Huy.
Rầm.
Hai chân va vào cùng một chỗ.
Nhưng khiến cho Ác Ma Thứ Năm ngạc nhiên là, gã cảm giác chân của Lâm Thiệu Huy như một ngọn núi cao kinh khủng quét ngang về phía mình.
Cho gã có sử dụng hết sức mạnh toàn thân cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chân phải của mình...
Rắc, nổ tung!