“Thành… Thành công chưa?”
Mặc dù nắm đấm của Ác Ma Thứ Ba với Ác Ma Thứ Tư bị Lâm Thiệu Huy làm cho nổ tung, nhưng sau khi nhìn thấy nắm đấm của Ác Ma Thứ Hai giáng xuống đỉnh đầu Lâm Thiệu Huy.
Lãnh Bất Phàm cùng với những người khác quả thực là vui mừng đến tột độ.
Chết đi!
Nhất định phải chết!
Lãnh Bất Phàm cùng với những người khác chỉ cảm giác lòng bàn tay mình phủ đầy mồ hôi lạnh.
Thế nhưng lúc tia vui mừng vừa mới hiện lên trên khuôn mặt của bọn họ thì trong chốc lát nó lại đông cứng hoàn toàn.
Rắc rắc rắc!
Cánh tay của Ác Ma Thứ Hai đập lên đầu Lâm Thiệu Huy dường như phải chịu đựng một sức mạnh kinh hoàng vô biên, sau đó gãy nát hoàn toàn.
“Aaa!”
Ác Ma Thứ Hai kêu lên thảm thiết, cả người bị lực phản kích bay ra ngoài.
Bình bịch!
Bình bịch!
Bình bịch!
Âm thanh nặng nề vang lên ba lần.
Ác Ma Thứ Hai, Ác Ma Thứ Ba, Ác Ma Thứ Tư!
Toàn bộ cánh tay bị gãy, ngã mạnh xuống dưới đất.
Yên tĩnh…
Lúc này không biết đây là lần thứ mấy căn phòng rơi vào trạng thái tĩnh mịch như chết thế này rồi.
Nhìn năm Ác Ma ngã nằm ngổn ngang dưới đất, rồi lại nhìn cánh tay và chân bị gãy đó của bọn họ, một luồng khí lạnh theo lòng bàn chân những người xung quanh, xộc thẳng vào trán khiến da đầu họ tê dại.
Đặc biệt là Lãnh Bất Phàm.
Anh ta giống như gặp quỷ vậy, giống như bị rút hết mọi sức lực, ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn ngơ ngác.
“Không… không thể nào! Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma là do ông nội tôi đích thân chăm sóc huấn luyện, sao có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy!”
“Tông sư? Tông sư đỉnh cấp?”
“Anh ta sao có thể là tông sư đỉnh cấp?”
Lãnh Bất Phàm hoàn toàn kinh ngạc.
Anh ta vốn nghĩ tiêu diệt Lâm Thiệu Huy, cướp lấy Bạch Tố Y gần như là một chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhưng anh ta nằm mơ cũng không có cách nào nghĩ ra được, đứa con rể ở rể bị người ở thành phố Nam Giang gọi là đồ bỏ đi này lại có sức mạnh kinh khủng đến mức này.
Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma mà anh ta vốn tự hào, lúc này người không khác gì một bầy gà chó, có miếng mà không có tiếng, một đòn như vậy cũng không chịu nổi.
Không chỉ có anh ta, giây phút này, đến cả Bạch Tố Y cũng ngơ người.
Cô nhìn cảnh tượng này, chồng mình giống như ma thần xuống vậy, Bạch Tố Y chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đều tan nát rồi.
“Lâm Thiệu Huy sao có thể… mạnh như vậy?”
Bạch Tố Y từng thấy một mình Lâm Thiệu Huy đánh thắng hơn hai mươi người, nhưng mà đó chỉ là những người bình thường.
Tìm đại một người trong Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma ra cũng hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng bây giờ!
Người mà Lâm Thiệu Huy nghiền nát đó là sáu Ác Ma từng thống trị thế giới ngầm ở Nam Lộc, hơn nữa lại còn tiêu diệt một cách dễ dàng nhẹ nhàng như vậy, giống như là nghiền nát một bầy kiến vậy.
Điều này khiến cho ánh mắt Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy trở nên lạ lẫm.
Chỉ là giây phút này.
Lâm Thiệu Huy không để ý đến sự chấn động của mọi người, thậm chí ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn năm Ác Ma nằm dưới đất một cái.
Ngược lại anh sải bước về phía Lãnh Bất Phàm.
Cạch!
Tiếng bước chân của anh giống như chứa đựng ma lực thần kỳ, mỗi một bước đi đều khiến cho cơ thể của Lãnh Bất Phàm không ngừng run lên.
Đặc biệt, giọng nói uy nghiêm đáng sợ của Lâm Thiệu Huy theo bước chân vang lên:
“Bây giờ, anh thua rồi!”
“Cũng nên chịu trừng phạt rồi!”
Cái gì?
Lãnh Bất Phàm nhìn Lâm Thiệu Huy đang từ từ tiến lại, cả người anh ta như rơi vào hầm băng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô cùng:
“Không… Tao là người của Tập đoàn Bảo Thịnh! Tao là cháu đích tôn của đại tông sư Lãnh Ngạo Thiên!”
“Mày, nếu… nếu mày dám gây bất lợi cho tao, ba tao sẽ không bỏ qua cho mày, ông nội tao sẽ không bỏ qua cho mày, Tập đoàn Bảo Thịnh cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
Giọng nói của Lãnh Bất Phàm cũng đang run lên.
Chỉ là khi nghe thấy lời này!
Điệu cười của Lâm Thiệu Huy ngày càng trở nên đáng sợ:
“Không cần lo lắng, tôi sẽ không giết anh đâu!”
“Tôi chỉ muốn… phế anh thôi!”