Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 559: Chương 559: Chương 575




Xôn xao!

Kiêu căng hống hách!

Lâm Thiệu Huy cùng Bạch Tố Y không thể nào tin nổi, người phụ nữ này chẳng những tông người mà thái độ lại còn hống hách đến vậy.

“Cô... Cô nói lung tung gì vậy… Sao cô đụng mẹ tôi rồi còn chạy mất? Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!”

Bạch Tố Y bị người phụ nữ này chọc tức đến đỏ mặt.

Chẳng qua nghe nói vậy, cô ta cũng cũng chẳng có vẻ gì sợ hãi, ngược lại cảm thấy như nghe chuyện cười vậy.

“Ha ha… Sao lại đụng mẹ cô á hả? Bời vì tôi thích thế đấy? Thì làm sao?

Cô ta mặt đầy khiêu khích nói với Bạch Tố Y.

Còn tên thanh niên mặt trắng ăn mặt lòe loẹt chỉ cao ngang ngửa cô ta, cũng hướng về phía đám Bạch Tố Y nói:

“Này, một đám kiến hôi các người, có biết cô ấy là ai không hả?”

“Cô ấy là Hạ Lan Kiều, là cháu gái của đại tông sư Hạ Lan Sơn. Bắt cô ấy? Ha ha… Dù là Cục trưởng Cục cảnh sát, bọn tôi cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám!”

Cái gì?

Câu nói của tên mặt trắng khiến cho sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y trắng bệch như tờ giấy.

Hạ Lan Sơn!

Cái tên này tuyệt đối là sấm bên tai.

Tỉnh Nam Lộc có tổng cộng hai vị cường giả tông sư.

Một vị là Lãnh Ngạo Thiên.

Một vị khác chính là Hạ Lan Sơn.

Hạ Lan Sơn thành danh vào năm ba mươi tuổi, nổi danh với thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ hung tàn.

Ông ta càn quét khắp võ đạo Thành phố Nam Giang, đang lúc trẻ tuổi hiếm có địch thủ, lại thêm tính tình ngông cuồng, càn quét mười ba thành phố ở tỉnh Nam Lộc, khiến tất cả cường giả giới võ đạo đều quy phục ông ta.

Không chỉ vậy.

Hạ Lan Sơn không chỉ giá trị võ lực cực cao mà dựa vào đầu óc, ông ta còn sáng lập tập đoàn Lan Sơn - một trong bốn tập đoàn lớn tại Thành phố Nam Giang.

Đứng vững ở đất Thành phố Nam Giang, căn bản là không ai dám chọc đến.

Chẳng qua khiến Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y khó tin chính là người tông gãy chân Thẩm Ngọc Trân lại là cháu gái của vị ác ma kia - Hạ Lan Kiều.

“Làm sao rồi? Sợ sao? Ha ha…”

Thấy đám người Bạch Tố Y sắc mặt ảm đạm, Hạ Lan Kiều kia càng điên cuồng cười to, lần nữa nói:

“Hừ, không phải tôi chỉ đụng gãy một chân của bà ta thôi sao? Nói cho các người biết, ông nội thương tôi nhất, cho dù tôi có đụng chết người, các người cũng có thể làm gì tôi chứ?”

“Còn nữa, hai ngày nữa ông nội tôi sẽ đến thành phố Nam Giang nghênh chiến Huyết Tổ! Tôi khuyên các người không nên trêu chọc tôi, nếu không các người gánh không nổi đâu, lượn đi!”

Xôn xao…

Kiêu căng phách lối đến cực điểm.

Một câu nói khiến sắc mặt mấy người nhà họ Bạch chợt âm trầm.

Bọn họ siết chặt nắm đấm, dù lửa giận trong lòng ngất cao nhưng giờ phút này lại không dám phản bác Hạ Lan Kiều.

Dù sao những điều cô ta nói đều là thật.

Chỉ là, trong mắt Lâm thiệu Huy, ý lạnh và uy nghiệm ngày càng đậm:

“Cô cho là ông nội cô có thể bảo vệ cô được sao?”

Gì cơ?

Hạ Lan Kiều nghe vậy, vẻ mặt hơi đổi rồi nhìn Lâm Thiệu Huy từ trên xuống dưới, xùy một tiếng.

“Ha, sợ là loại ất ơ từ đâu chui ra như anh ngay cả danh tiếng của ông nội tôi cũng chưa từng nghe đó.”

Một câu nói khiến sát ý lướt qua trong mắt Lâm Thiệu Huy.

Mà vào lúc anh còn đang muốn nói gì đó, Bạch Tố Y bên cạnh kéo anh lại, gắt gao không buông tay:

“Thiệu… Thiệu Huy, xin anh, đừng... đừng nói gì!”

Nước mắt dâng đầy trong đáy mắt, ánh mắt cô đầy vẻ cầu khẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.