Hoảng thật đấy!
Vừa nãy thấy chân Hạ Lan Kiều bị đánh gãy như vậy, dù là Bạch Tố Y hay là vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, ai cũng cảm thấy rất hoảng hốt.
“Sao thế? Chẳng lẽ thằng nhóc Lâm Thiệu Huy kia làm thật à?”
Sắc mặt vợ chồng Bạch Tuấn Sơn tái mét như tờ giấy trắng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Đó là cháu gái của Hạ Lan Sơn đấy.
Nếu Lâm Thiệu Huy nóng máu, tay nhanh hơn não mà làm Hạ Lan Kiều bị thương thì chắc chắn là Hạ Lan Sơn sẽ không chịu bỏ qua cho anh.
Nghĩ đến đó, sắc mặt của hai vợ chồng lại càng trở nên khó coi hơn.
Nhưng mà người cảm thấy hoảng sợ nhất vẫn là Bạch Tố Y.
“Sao Lâm Thiệu Huy lại xúc động như vậy được chứ! Hai hôm trước anh ấy vừa khiến cháu trai của tông sư Lãnh Ngạo Thiên bị tàn phế, giờ chẳng lẽ lại đi đánh gãy chân cháu gái của đại tông sư Hạ Lan Sơn à?”
Bạch Tố Y vừa nghĩ đến chuyện chồng mình đã đánh cháu trai, cháu gái ruột của hai vị đại tông sư bị tàn phế thì chỉ cảm thấy da đầu mình run lên bần bật.
Nhưng vẫn chưa hết, đúng lúc này, Hạ Lan Kiều cũng phát hiện ra gia đình Bạch Tố Y, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy vẻ oán độc:
“Gia đình mấy người được lắm! Cứ chờ đấy cho tôi, chuyện này không chết thì không ngừng đâu!”
Hạ Lan Kiều thù hằn quát lớn với ba người nhà Bạch Tố Y, giọng nói của cô ta tràn đầy vẻ phẫn hận.
Nghe xong câu nói đó, gia đình Bạch Tố Y cũng thầm cảm thấy không ổn lắm.
Toang!
Hoa ra là do Lâm Thiệu Huy làm thật!
Thoáng chốc, ba người nhà Bạch Tố Y chỉ cảm thấy choáng váng, mà Hạ Lan Kiều được tên mặt trắng kia cõng ra khỏi bệnh viện rồi, họ vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Ực ực!
Bạch Tuấn Sơn nuốt ực một ngụm nước bọt, vẻ mặt tái mét của ông ta lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Sao bây giờ, hay là chúng ta bảo Lâm Thiệu Huy đi trốn nhanh lên.”
Bạch Tuấn Sơn đã coi Lâm Thiệu Huy là con đẻ của mình rồi, sao ông nỡ để Hạ Lan Sơn tính sổ với Lâm Thiệu Huy chứ.
Không chỉ ông ta, Thẩm Ngọc Trân bên cạnh cũng lo lắng nhìn sang Bạch Tố Y.
Trốn?
Bạch Tố Y nở nụ cười chua chát.
Hạ Lan Sơn là đại tông sư, còn là người đã thành lập ra tập đoàn Lan Sơn uy danh khắp tỉnh Nam Lộc, thế lực rất khủng bố, Lâm Thiệu Huy có thể trốn đi đâu được chứ?
Bây giờ cả ba người đều như mất hết hồn vía.
Đúng lúc này, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, chính là bác sĩ vừa thực hiện thủ tục cấp cứu.
“Hả? Cô Tố Y, sao mọi người vẫn còn đứng ngây ra đây làm gì thế? Anh Thiệu Huy đã lên phòng bệnh chờ mọi người rồi.”
Vị bác sĩ cấp cứu này nhìn gia đình Bạch Tố Y với vẻ mặt rất cung kính.
Anh ta vừa đi từ trên lầu xuống, trong lúc đi anh ta nghe các bác sĩ khác nói, hóa ra Lâm Thiệu Huy chính là thần y Lâm cũng là người sở hữu cả bệnh viện này.
Bây giờ anh ta đang cực kỳ khách sáo, cực kỳ tôn kính gia đình của Bạch Tố Y. Nhưng sau đó anh ta lại thấy vẻ mặt của ba người rất khó chịu, anh ta sững sờ, vội vàng hỏi:
“Cô Bạch Tố Y, sao vẻ mặt gia đình cô lại khó chịu thế ạ! Có chuyện gì xảy ra?”
Anh ta không dám thờ ơ, dù sao thì đây cũng là người nhà thần y Lâm.
Nghe anh ta nói vậy, Bạch Tố Y vội hỏi:
“Bác sĩ, anh có biết là cô Hạ Lan Kiều vừa nãy đã bị ai đánh gãy chân không?”
Hả?
Bác sĩ sững sờ rồi trả lời với vẻ khó hiểu:
“Tôi biết chứ, cô ta bị thần y Lâm đánh gãy chân!”
Gì cơ?
Nghe anh ta trả lời vậy thì cả Bạch Tố Y lẫn vợ chồng Bạch Tuấn Sơn đều sững người.
Thần y Lâm?
Phù…
Gia đình ba người thở phào một hơi.