Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 567: Chương 567: Chương 583




“Khốn nạn!”

Lãnh Ngạo Thiên phẫn nộ đập mạnh xuống bàn trà.

Rầm!

Toàn bộ bàn trà lập tức bị bao phủ bởi nhiều tầng băng lạnh, sau đó lập tức vỡ vụn ra.

“Tên Huyết Tổ đó lại không coi chúng ta ra gì mà lại coi tên họ Lâm kia là đối thủ! Đúng là đáng chết!”

Lãnh Ngạo Thiên không chấp nhận nổi chuyện này. Dù sao thì trong mắt ông ta, đại tông sư Lâm chỉ mới đạt được cảnh giới đại tông sư thôi, còn chưa rõ là anh có đủ sức mạnh của một đại tông sư không.

Vậy mà Huyết Tổ nói vậy, chẳng khác nào là đang xỉ nhục Lãnh Ngạo Thiên.

Hạ Lan Sơn ngồi cạnh cũng trợn mắt, lộ rõ vẻ chết chóc.

“Hừ! Chờ xem, để ngày mai hai lão già này chẳng những đi giết tên Huyết Tổ đó, mà còn đi dạy cho tên nhóc họ Lâm một bài học, cho họ hiểu rằng tỉnh Nam Lộc này là địa bàn của ai!”

Nói xong, Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn nhìn nhau, cả hai đều đang mong chờ đến cuộc chiến đại tông sư ngày mai.

Cùng lúc đó ở nhà họ Bạch.

Tất cả những người nòng cốt của nhà họ Bạch đều xếp hàng ngay ngắn.

Ông cụ Bạch cầm một chiếc thiệp mời, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn khởi, háo hức.

“Chà chà, bây giờ nhà họ Bạch nhà chúng ta ở thành phố Nam Giang này đúng là như mặt trời ban trưa vậy! Nếu như bình thường thì tôi cũng chẳng có tư cách gì để xem được những cuộc chiến thế này đâu. Nhưng bây giờ tôi lại có thể được xem cuộc chiến giữa các đại tông sư, vinh dự quá!”

Ông cụ Bạch không kiềm nổi nụ cười vui vẻ của mình.

Cuộc chiến đại tông sư lần này có quy định rất nghiêm khắc về khách mời đến xem.

Ở thành phố Nam Giang chỉ có các gia tộc hạng đầu, và những nhân vật lớn như Từ Minh Long, Bloody Rosie mới có thể vào xem.

Trước kia, tập đoàn Bạch Kỳ cũng chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi.

Nhưng bây giờ, nhờ sự phát triển vượt bậc của tập đoàn Bạch Kỳ, họ cũng đã nâng cao vị thế của mình lên rất nhiều, gần như sắp đạt được trình độ gia tộc siêu giàu rồi, và nó vẫn còn đang phát triển tiếp.

Ông cụ họ Bạch chuyển tầm mắt, quay sang nhìn Bạch Chí Phàm, hỏi:

“Chí Phàm, cháu có chắc là chân của Hạ Lan Kiều cũng là do Lâm Thiệu Huy đánh gãy không đấy?”

“Đúng vậy ông nội!”

Bạch Chí Phàm mỉm cười, lộ rõ vẻ độc ác xen lẫn phấn khởi:

“Mặc dù bên ngoài mọi người đều đồn là thần y Lâm đã đánh gãy chân Hạ Lan Kiều. Nhưng tay chân của nhà chúng ta ở bệnh viện nhân dân số 1 đã nghe ngõng rất kỹ rồi ạ. Lâm Thiệu Huy không chỉ đánh mỗi Lãnh Bất Phàm, mà còn đánh gãy cả chân của Hạ Lan Kiều nữa!”

Câu nói này khiến tất cả mọi người trong sảnh chính nhà họ Bạch xôn xao hẳn lên:

“Ha ha… to gan lớn mật! Tên Lâm Thiệu Huy đó đúng là to gan lớn mật! Lần này thì cậu ta chết chắc rồi!”

“Đúng đấy, may là ông cụ nhà mình đã nhìn thấy trước tương lai, đuổi được tên “sao chổi” đó ra khỏi nhà họ Bạch rồi, nếu không thì nhà họ Bạch chúng ta bị liên lụy mất.”

“Hừ! Tầm này mà chọc cả Hạ Lan Sơn lẫn Lãnh Ngạo Thiên thì không chết cũng khó đấy! Nó mà chết thì tập đoàn Tập đoàn Bạch Lạc cũng sẽ xong đời!”

"..."

Đa số các cán bộ cấp cao của nhà họ Bạch đều tỏ vẻ rất phấn khởi.

Dù sao thì Tập đoàn Bạch Lạc của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y đã trở thành cái dằm trong mắt, cái gai trong thịt họ từ lâu rồi.

Nếu Lâm Thiệu Huy bị người ta làm thịt thì lại càng đúng ý họ.

Mà không chỉ mỗi họ. Lúc này ngay cả ông cụ nhà họ Bạch cũng cười rất tươi.

“Được lắm!”

“Thằng nhóc này đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà! Chắc hẳn hai vị tông sư Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn sẽ ở đó đánh một trận, giải quyết cho xong Lâm Thiệu Huy! Từ đó Tập đoàn Bạch Lạc cũng sẽ chẳng còn uy hiếp được đến nhà họ Bạch chúng ta nữa.”

Nói đến đó, ông cụ nhà họ Bạch lại càng háo hức chờ đến ngày mai để được xem cuộc chiến đại tông sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.