Các nhân vật lớn bây giờ câm như hến.
Gần như trong nháy mắt, tất cả âm thanh ồn ào trong cả sân vận động bỗng im bặt, im lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Cho đến lúc này.
Lãnh Ngạo Thiên mới hài lòng gật gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
“Hôm nay, tôi với anh Sơn đến đây là vì trừ hại cho An Nam!”
“Chắc hẳn mọi người cũng biết, cái tên Huyết Tổ, nổi tiếng hung ác lẫy lừng, rất nhiều kẻ mạnh võ đạo chết trong tay ông ta, loại người này, chúng ta phải tiêu diệt!”
Lời nói của Lãnh Ngạo Thiên oai phong lẫm liệt.
Khiến cho các nhân vật lớn trong chốc lát sục sôi bầu nhiệt huyết, một loạt reo hò lên.
Không chỉ dừng lại ở đây.
Lãnh Ngạo Thiên tiếp tục nói:
“Còn nữa, thành phố Nam Giang mới xuất hiện một đại tông sư, nhưng mà hai chúng tôi chưa từng gặp qua người này, cũng không biết người này có thực sự như lời đồn hay không!”
“Nhưng mà điều chắc chắn duy nhất, đó là vị đại tông sư Lâm kia, chúng tôi trông chờ không nổi nữa rồi!”
Xuỵt!
Nghe thấy lời này, các nhân vật lớn ở xung quanh liền xuỵt một tiếng động trời với “Đại tông sư Lâm”.
Trên khuôn mặt của mỗi nhân vật lớn, đều xuất hiện sự khinh thường sâu sắc.
“Kẻ hèn nhát!”
Đặc biệt vào cái lúc này, không biết là ai hét lên một tiếng “Kẻ hèn nhát”, ngay sau đó, giống như viên đá quăng xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức gây nên cơn sóng dữ dội.
“Đại tông sư Lâm, kẻ hèn nhát!”
“Đại tông sư Lâm, kẻ hèn nhát!”
“…”
Các nhân vật lớn tôn kính Lãnh Ngạo Thiên, lúc này ai cũng hưởng ứng sôi nổi, những tiếng hò hét thấu trời vang dội trong sân vận động.
Gần như trong lòng tất cả mọi người đã gán cho “Đại tông sư Lâm” thần bí đó một nhãn hiệu là kẻ hèn nhát.
Và khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lãnh Ngạo Thiên với Hạ Lan Sơn bất giác nhìn nhau, khóe miệng của hai người hiện lên nụ cười hài lòng.
Đây chính là kết quả mà bọn họ muốn.
Ở Nam Lộc chỉ có thể có hai vị đại tông sư cao quý, đó là hai Lãnh Ngạo Thiên ông ta với Hạ Lan Sơn.
Còn về đại tông sư Lâm?
Chỉ sẽ trở thành một trò cười, không hơn được.
Lúc này, những tiếng “kẻ hèn nhát” động trời ngày càng vang dội trong sân vận động.
Sau đó Hạ Lan Sơn xua tay một cái.
Thì tiếng hò hét vang dội đó mới từ từ lắng xuống.
Hạ Lan Sơn sải bước đi ra.
Hơi thở của đại tông sư cuồn cuộn dâng trào trên người ông ta, giống như một tà khí ma quỷ, lộ ra một sự áp bức đáng sợ khiến gan dạ người ta run rẩy.
Ông ta nhìn đám đông, thu nắm đấm lại, vung tay hô lớn:
“Hôm nay, trừ ma bảo vệ đạo! Chém giết Huyết Tổ!”
Ầm!
Theo sau lời nói của Hạ Lan Sơn là tiếng hét đinh tai nhức óc.
Tiếng hò hét của các nhân vật lớn trong sân vận động lại vang lên một lần nữa.
Tất cả các nhân vật lớn của Nam Lộc dưới sự động viên tinh thần của hai vị đại tông sư, ai nấy cũng đều kích động phấn khích đỏ cả mặt, và cũng từ từ giơ cánh tay lên mà hò hét.
“Chém giết Huyết Tổ!”
“Chém giết Huyết Tổ!”
“Chém giết Huyết Tổ!”
Lúc này, trong mắt của những nhân vật lớn ở Nam Lộc đó, dường như Huyết Tổ trở thành một thú săn vậy.
Chỉ cần ông ta đến thì nhất định phải chết.
Hò hét động trời, tuyên truyền giác ngộ.
Thế nhưng chính vào lúc này.
Vù…
Trong cả sân vận động chốc lát lại nổi một cơn gió lớn lên.
Một cơn gió lớn lạnh lẽo và u ám, gần như thổi qua một nơi nào đó thì đều khiến cho tiếng hò hét ở nơi đó của các nhân vật lớn Nam Lộc bỗng im bặt.
Mọi người đều không kìm chế được mà rùng mình một cái.
“Chém giết sư phụ của tôi?”
“Chỉ dựa vào các người sao?”
Cái gì?
Khi cơn gió lớn cuồn cuộn lướt qua, cho đến lúc này mọi người mới phát hiện ở giữa khán đài sân vận động đã có thêm hai bóng người,
Một già một trẻ!
Chính là sát thủ Huyết Lang, cùng với… Ác Ma Huyết Tổ!