Lúc này, bà lão mù cảm thấy vô cùng đau lòng.
Bà không thể tưởng tượng nội đứa cháu trai ruột của mình, người nhà của mình lại độc ác đến thế. Ra tay vô cùng độc ác với một đứa bé như Huân Nhi.
Thế nhưng khi nghe thấy thế.
Trên khuôn mặt người thanh niên độc ác kia và những nam nữ thanh niên khác bên cạnh anh ta nhanh chóng trở nên dữ tợn:
"Hừ! Bà già kia, tất cả những thứ này đều do các người tự mình chuốc lấy! Ông đây đã nói, cái nhà này đã được cậu Cao coi trọng, thế nhưng các người vẫn sống chết không chịu rời khỏi đây! Vì thế đây chính là kết quả mà các người phải chịu!"
"Đúng thế đấy! Chúng tôi đã quá nhân nhượng thế mà hai người còn không biết xấu hổ. Cái nhà này là của bọn tôi! Cậu Cao cũng sẽ chi một số tiền lớn cho căn nhà này. Nếu các người vẫn không chịu đi thì đó chính là muốn cản con đường kiếm tiền của bọn tôi!"
"Hừ Anh Phong à! Chúng ta phí lời với hai người họ làm gì? Chúng ta cứ rạch mặt của con bé kia đó, cho nó thêm một hình vẽ xinh đẹp khác. Sau đó chúng ta sẽ đưa một già một trẻ này vứt xuống bãi tha ma, để cho hai người tự sinh tự diệt đi!"
"..."
Không thể không nói!
Lời nói của những người này vô cùng độc ác.
Dường như trong mắt những người này, tính mạng của bà lão mù và Huân Nhi cũng như cỏ rác mà thôi.
Đặc biệt là!
Đúng lúc này tên thanh niên gian ác cầm đầu nhanh chóng lấy ra một con dao găm từ trong ngực áo, sau đó cười gằn bước về phía Huân Nhi.
Ầm, ầm, ầm!
Tiếng bước chân của anh ta tựa như tiếng ác ma đang đến gần vậy, khiến sắc mặt của bà lão mù kia thay đổi rõ rệt.
"Không được! Huân Nhi à, cháu mau chạy đi! Mua chạy đi! Nếu không tên súc sinh này sẽ phá hủy khuôn mặt của cháu đấy! Cháu mau đi đi!"
Bà lão mù giống như một con gà mẹ vậy, nhanh chóng đẩy Huân Nhi ra sau lưng bảo vệ cô bé, không ngừng kêu cô bé mau mau rời khỏi đó.
Chẳng qua là!
Mặc dù khuôn mặt của Huân Nhi đầy vẻ sợ hãi thế nhưng cô bé vẫn không hề có ý định muốn rời khỏi đó:
"Bà ngoại à, Huân Nhi không thể đi được! Nếu cháu đi thì mấy tên súc sinh này sẽ hại chết bà mất! Bọn họ vì cái nhà này mà mất trí rồi, chuyện gì họ cũng dám làm."
Huân Nhi tỏ ra sợ hãi!
Cô bé không chỉ sợ mình sẽ bị tổn thương mà còn sợ bà mình sẽ bị những tên súc sinh trước mặt này hại chết.
Nếu mấy ngày nay không có cô bé tình nguyện nén đau khổ để người ta rạch mặt mình, có chết cũng không chịu rời khỏi đây thì e rằng bà lão mù đã qua đời từ lâu rồi, chết trong tay những người con cháu của chính mình.
"Này! Cái con bé chết tiệt kia, cho tới bây giờ mà mày vẫn còn dám mắng chửi tao sao?"
"Được! Nếu đã như thế thì hôm nay ông đây sẽ cho khuôn mặt mình có thêm vài vết sẹo nữa! Để cho mày bớt xen vào việc của người khác!"
Vừa nói!
Người thanh niên gian ác kia đã đi tới bên cạnh hai bà cháu.
Anh ta vươn tay ra, nhanh chóng bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Huân Nhi, sau đó con dao găm trong tay tên đó nhanh chóng hướng về phía khuôn mặt đang chằng chịt vết thương của Huân Nhi, hung hang rạch xuống.
"Đừng……"
Tiếng hét kinh hoàng của Huân Nhi vang lên.
Ánh mắt cô bé giống như nước trong suốt vậy, lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Cô bé chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn con dao găm sắc bén kia đang chém về phía gò má mình.
Lại tăng thêm một vết sẹo mới nữa rồi sao?
Khóe miệng Huân Nhi nhanh chóng hiện lên vẻ cay đắng.
Mỗi ngày trên khuôn mặt nhỏ bé của cô bé lại có thêm một vết sẹo mới, cô bé sợ rằng cả đời này cô bé cũng không còn mặt mũi nào để gặp gỡ người anh mà cô bé luôn sung bái!
Bốp!
Trong nháy mắt, con dao găm kia đã đưa tới gần mặt của Huân Nhi.
Thậm chí Huân Nhi còn có thể cảm nhận được, sự sắc bén đến rung mình kia của con dao găm. Dường như nó đang muốn hủy hoại khuôn mặt cô bé một lần nữa.
Thế nhưng đúng lúc nào!
Sao?
Ánh mắt đang nhắm của Huân Nhi đang nhướng lên một cái.
Bởi vì cô bé chỉ cảm nhận được sự đáng sợ của con dao găm thế nhưng lại chẳng cảm nhận được sự đau đớn khi da thịt bị vạch ra.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nghĩ tới đây!
Huân Nhi nhanh chóng mở to hai mắt.
Tuy nhiên, khi cô bé nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cả người cô bé hoàn toàn bị sợ đến choáng váng.