Nói xong.
Đôi mắt của cậu chủ Cao kia nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Đặc biệt là khi nhìn thấy phần da mặt nằm trên tay của Lâm Thiệu Huy thì con ngươi anh ta không nhịn được mà co rút một cái:
"Tên nhóc kia, cậu tên gì?"
Lúc này, anh ta bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Lâm Thiệu Huy.
Suy cho cùng thì ở thành phố Nam Giang này mà nói, người bình tĩnh lột da mặt của người khác ra như thế, thật sự vô cùng hiếm có.
"Lâm Thiệu Huy!" Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nhìn Cao Thánh Nguyên, âm thanh trở nên vô cùng lãnh đạm.
Lâm Thiệu Huy sao?
Tuy nhiên, sau khi nghe đến cái tên này, Cao Thiên Nguyên cảm thấy hơi sững sờ, sau đó khó tin lên tiếng:
"Chẳng lẽ cậu chính là chủ tịch mới của tập đoàn Bạch Lạc mới, là tên chồng vô dụng của Bạch Tố Y đó sao?"
Cái gì!
Tập đoàn Bạch Lạc mới!
Nghe thấy thế, ánh mắt của đám thanh niên ác độc kia trở nên hơi đông cứng lại.
Suy cho cùng thì mặc dù tập đoàn Bạch Lạc mới này vẫn chưa chính thức khai trương thế nhưng danh tiếng lại vô cùng vang dội, vì thế đương nhiên là bọn họ đã nghe qua.
Và tên tuổi của Lâm Thiệu Huy cũng như sấm bên tai.
"Ha ha ha... Quả nhiên là cậu!"
Sau khi nhìn thấy sự ngầm thừa nhận của Lâm Thiệu Huy, Cao Thiên Nguyên mới vui vẻ cười một tiếng, nói:
"Lâm Thiệu Huy, chúng ta đều là người một nhà cả! Nhà cung cấp vật liệu lớn nhất của cậu ở tập đoàn Bạch Lạc mới cũng chính là Tập đoàn Thiên Thánh của chúng tôi!"
"Thế nên, chuyện này cứ tính như thế này đi! Anh đi trước, sau đó… Hai người này sẽ chết!"
Anh đi, họ... chết!
Trong lời nói của Cao Thiên Nguyên lộ vẻ uy nghiêm vô cùng mãnh liệt.
Anh ta quay lại nhìn bà lão mù và Huân Nhi với ánh mắt thoáng hiện lên vẻ rùng mình:
"Lâm Thiệu Huy, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, bởi vì tập đoàn Bạch Lạc mới của cậu chính là chỗ hợp tác quan trọng của tập đoàn chúng tôi. Vì thế, lần này cho dù cậu có ngạo mạn thì xem như cậu chủ của tập đoàn Thiên Thánh có thể tha thứ cho cậu."
"Thế nhưng hai bà cháu này thì không thể được! Đoán chừng rằng bọn họ đã làm trễ nãi mất nửa tháng hạn công trình của bọn tôi rồi đấy! Vì thế phải dùng mạng sống của họ để đền bù tổn thất cho tôi!"
Rào rào...
Câu nói của Cao Thiên Nguyên đã khiến vẻ mặt của những người xung quanh thay đổi nhanh chóng.
Đặc biệt là nhóm người của tên thanh niên độc ác kia.
Trong mỗi ánh mắt đều là vẻ tức giận và thất vọng.
Dẫu sao thì thủ đoạn của Lâm Thiệu Huy quá mức tàn nhẫn, đương nhiên là bọn họ muốn báo thù. Thế nhưng nếu Cao Thiên Nguyên đã nói như thế là hiển nhiên là không thể đắc tội với tập đoàn Bạch Lạc mới được, vì đây chính là đối tác quan trọng của tập đoàn Thiên Thánh..
Và giờ đây, tất cả những hận thù, tức giận của gã thanh niên độc ác và những kẻ khác chỉ có thể trút lên đầu bà lão mù và Huân Nhi.
"Cậu nhóc, cậu có nghe thấy không? Cứ xem như hôm nay cậu may mắn đi!"
"Mau cút đi! Còn cái nợ việc cậu xé rách mặt tôi này, tôi sẽ tính trên đầu của bà già mù lòa và con nhỏ chết tiệt này!"
Mặc dù trong lòng gã thanh niên vô cùng không cam tâm, thế nhưng gã ta cũng chỉ có thể tức giận nói.
Không chỉ có bọn họ!
Lúc này, khuôn mặt của bà lão mù và Huân Nhi trở nên tái mét.
Họ biết rằng một khi Cao Thiên Nguyên đã đích thân tới đây thì chắc chắn rằng kết quả của bọn họ sẽ vô cùng thê thảm, vì thế hai người cũng không muốn làm liên lụy đến Lâm Thiệu Huy nữa.
"Anh trai, anh mau đi đi! Chuyện này không liên quan gì đến anh, cầu xin anh đừng quan tâm đến nữa!" Đôi mắt của Huân Nhi trở nên đỏ hoe.
Cô bé thật sự xong rồi.
Nhưng vì điều này, cô bé lại càng cảm thấy có lỗi với Lâm Thiệu Huy.
"Anh trai, đối với ân cứu mạng của anh, nếu có kiếp sau Huân Nhi nhất định sẽ báo đáp anh một chiếc nhẫn cỏ."
Nói xong!
Huân Nhi đã khóc như mưa.
Ở bên cạnh.
Bà lão mù cũng trở nên vô cùng đau khổ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy:
"Cậu nhóc, bà cảm ơn cháu! Nhưng mà, cháu hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi! Nếu có kiếp sau, ta và Huân Nhi sẽ báo đáp cháu!"
Sau khi nói xong, bà lão mù ôm Huân Nhi vào lòng
Một già một trẻ đã khóc như mưa.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này!
Cho dù là Cao Thiên Nguyên hay tên thanh niên độc ác thì cũng đoán rằng Lâm Thiệu Huy chắc chắn sẽ rời khỏi đây.