Nghe nói như vậy!
Một tên chó săn nhỏ gọi là Phong Tấn nói với Cao Thánh Viễn:
“Cậu Cao Thánh Viễn, tôi nhớ ra rồi! Trước đó ở thành phố Nam Giang vẫn luôn nghe đồn rằng khi tập đoàn Bạch Kỳ còn chưa xây dựng nên đã muốn xong đời rồi!”
“Bởi vì cái người họ Lâm này, chẳng những phế bỏ cháu trai của đại tông sư Lãnh Ngạo Thiên, còn đánh gãy chân cháu gái của đại tông sư Hạ Lan Sơn!”
Cái gì!
Nghe nói tới đây, tiếng kêu thảm thiết của Cao Thánh Viễn mới dừng lại một chút.
Anh ta không có chú ý nhiều tới mấy lời đồn như này.
Mà bây giờ nghe xong thì ngay lập tức muốn sung sướng đan xen:
“Anh... anh nói đều là thật?”
“Vô cùng chuẩn xác!” Giờ phút này mặt mũi Phong Tấn cũng tràn đầy ác độc.
Da mặt của gã ta đã bị Lâm Thiệu Huy kéo xuống, hai tay hai chân cũng bị Lâm Thiệu Huy đánh gãy hết.
Có thể nói Lâm Thiệu Huy triệt để trở thành ác mộng của gã ta.
Bây giờ chó săn trẻ tuổi chỉ ước gì có thể đi giết chết Lâm Thiệu Huy ngay.
Chỉ có như vậy thì gã ta mới có thể giải được mối hận trong lòng.
“Được! Được!”
Sắc mặt trắng bệch của Cao Thánh Viễn nằm trên đất dần dần hiện ra ác độc nồng đậm.
“Đã là Bạch Kỳ vậy tôi sẽ ngay lập tức khiến cho tập đoàn dừng việc hợp tác với tập đoàn Bạch Kỳ!”
“Không riêng gì chúng ta, tôi muốn cả thành phố Nam Giang này không còn một tập đoàn nào cung cấp nguyên liệu cho tập đoàn Bạch Kỳ! Để họ chết càng nhanh càng tốt! Càng thảm hại thì càng tốt hơn nữa!”
Trong mắt Cao Thánh Viễn có thêm hai nhà cùng kẻ thù là cháu trai của Lãnh Thiên Ngạo và cháu gái của Hạ Lan Sơn. Vậy cho dù Lâm Thiệu Huy có Năm Sẹo cũng tuyệt đối sẽ thất bại thảm hại.
Đương nhiên anh ta sẽ không buông tha cơ hội đánh chó mù đường này.
Rất nhanh!
Tin tức ở khu Bắc thành phố Nam Giang đã như mọc thêm cánh quét sạch toàn bộ thành phố Nam Giang.
Cậu Cao Thánh Viễn của Tập đoàn Thiên Thánh và hơn ba mươi, bốn mươi thủ hạ đều bị đánh gãy hết tay chân.
Tin tức này vừa truyền ra lập tức khiến cho toàn bộ thành phố Nam Giang xôn xao.
Dù sao!
Mặc dù tập đoàn Thiên Thánh chỉ là một tài phiệt bậc hai ở thành phố Nam Giang.
Nhưng dưới hình thức sự nghiệp cũng đã vượt ngang đất đai tài sản cũng như sản nghiệp của gần mười doanh nghiệp gộp lại, có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Mà xung quanh cái vị cậu chủ Cao Thánh Viễn này đều có hơn mười người bị phé, từ trước tới nay ở thành phố Nam Giang tuyệt đối là sự kiện đả thương người nghiêm trọng nhất.
Chỉ càng làm cho mọi người thấy ngoại lệ rồi.
Cho dù là Cao Thánh Viễn hay những thủ hạ kia không ai nói ra hung thủ.
Từ đó!
Chủ đề ai là người đánh đám người Cao Thánh Viễn gãy tay chân, dường như trở thành chủ đề nóng nhất khắp phố lớn ngõ nhỏ!
Không chỉ một đám người đó biết!
Ngay cả hai ba con Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn ở tập đoàn Bạch Kỳ cũng nhận được tin tức này.
Lúc Lâm Thiệu Huy quay về tập đoàn Bạch Kỳ, thì thấy ngay hai ba con họ và một đám lãnh đạo cấp cao vừa hoàn thành họp hội xong.
“A? Bà xã, mọi người đang làm gì vậy?”
Lâm Thiệu Huy nhìn thấy trong tay đám người của Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đều mang theo từng món lễ vật.
Một màn này khiến cho Lâm Thiệu Huy sững sờ.
“Cậu chủ Cao Thánh Viễn tập đoàn Thiên Thánh bị người ta đánh gãy hai tay hai chân, mà tập đoàn họ có quan hệ hợp tác quan trọng với tập đoàn Bạch Kỳ của chúng ta, chúng ta tự nhiên muốn đi thăm một chút!”
Ngay lập tức Bạch Tố Y cười khổ nói.
Chỉ nghe nói như vậy
Khóe miệng Lâm Thiệu Huy giật giật, không khỏi xám mặt nói:
“Chân của họ là do anh đánh gãy đó!”
Cái gì!
Nghe nói như vậy!
Dù là Bạch Tố Y hay những cấp cao của nhà họ Bạch đều sững sờ.
Nhất là khi họ nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đang cầm hộp thức ăn, hiển nhiên là vừa mới đi dạo chợ bán thức ăn, chuẩn bộ dáng ông chồng nấu ăn cho gia đình!
Phì!
Một người lập tức cười to.
“Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy, anh thật biết nói đùa! Anh như này hiển nhiên là mới đi mua đồ ăn về sao lại có thể là anh cơ chứ?”