“Đến rồi! Hai vị Đại Tông Sư cuối cùng cũng đến rồi! Lâm Thiệu Huy chết đến nơi rồi!”
Trên mặt Lâm Thiên Quang đầy hằn học.
Anh ta cực kỳ căm hận Lâm Thiệu Huy.
Nhưng điều khiến anh ta cực kỳ phẫn nộ đó là mỗi lần tên khốn Lâm Thiệu Huy này gặp phải tình huống lâm vào đường cùng đều có thể xoay chuyển tình thế, làm anh ta mất mặt hết lần này đến lần khác.
Mà lần này.
“Tôi không tin, hai vị Đại Tông Sư lại không thể tiêu diệt được anh!”
Lâm Thiên Quang nhìn Lâm Thiệu Huy trong lòng vô cùng thoải mái.
Lãnh Bất Phàm cũng hét lên với người cha Lãnh Khang của mình:
“Cha, cha nghe thấy chưa? Ông nội tới rồi, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tên súc sinh đó! Con khuyên cha mau thu hồi quyết định đi, nếu không ông sẽ…”
Lãnh Bất Phàm còn chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói làm Lãnh Khang cùng tất cả lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Bảo Thịnh lộ ra vẻ mặt âm trầm như nước.
Ở phía sau đám người.
Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn cùng tất cả thành viên cấp cao của tập đoàn Bạch Lạc đều cảm thấy hoang mang.
Đại Tông Sư đến rồi!
Hơn nữa còn tận hai người!
Trận thế khủng khiếp này khiến tất cả mọi người cảm thấy da đầu tê dại.
“Lâm Thiệu Huy, anh… anh mau đi đi! Mau đi!” Bạch Tố Y lo lắng tới mức suýt chút nữa thì khóc.
Điều làm Bạch Tố Y và những người khác không thể tin được là
Lâm Thiệu Huy thế mà lại không có một tí lo sợ nào, ngược lại còn vỗ vỗ vai Bạch Tố Y an ủi cô:
“Vợ à không cần lo lắng! Anh nói rồi, hai lão già đó không làm gì được anh đâu!”
Cái gì!
Lại là lão già này!
Nghe được câu nói này của Lâm Thiệu Huy, Bạch Tố Y và mọi người đều cảm thấy khổ tâm và tuyệt vọng.
Mà Lâm Thiên Quang, Lãnh Bất Phàm nhìn Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn người chết vậy.
“Hừ! Chết đến nơi rồi còn cứng miệng, còn dám nói ông nội tôi là lão già, xem đây, xem ông tôi lát nữa xử lý anh như thế nào!” Lãnh Bất Phàm cười lạnh.
Lâm Thiên Quang, Hạ Lan Kiều ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Cạch cạch cạch!
Đặc biệt ngay lúc này
Tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài truyền vào.
Lãnh Tiếu Thiên và Hạ Lam Sơn bước vào trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Khí thế âm lãnh cuồng bạo.
Sau khi hai người đi vào, tất cả mọi người trong hội trường chỉ cảm thấy nhiệt độ ở đây đột nhiên giảm xuống âm độ, khiến ai cũng bất giác rùng mình.
“Đây… là khí thế của Đại Tông Sư sao? Thật đáng sợ!”
Mọi người lúc này đều nhìn Lãnh Tiếu Thiên và Hạ Lan Sơn, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Mà hai người này vừa mới bước vào phòng đã hét lên:
“Ai là Lâm Thiệu Huy, mau cút ra đây!”
Ầm!
Câu nói này làm mọi người bị dọa đến nỗi run cầm cập.
Xem đến đây.
Chủ tịch tập đoàn Bảo Thịnh, Lãnh Khang lập tức chạy tới:
“Cha!”
Hả?
Lãnh Tiếu Thiên hơi sửng sốt, nhìn thấy con trai đang ở đây không khỏi nhíu mày hỏi:
“Lãnh Khang, sao con lại ở đây?”
“Cha! Cha không thể ra tay với Lâm Thiệu Huy!” Mặt mày Lãnh Khang âm trầm
Câu nói này lại giống như giẫm trúng đuôi của Lãnh Tiếu Thiên, làm ông ta trong nháy mắt nổi giận đùng đùng:
“Chết tiệt!”
“Lãnh Khang, con anh não bị úng nước rồi? Lâm Thiệu Huy đó không những huỷ hoại con trai anh, mà còn dám nhục ông già anh! Anh không chịu đòi lại công bằng, lại còn không để tôi xử lý anh ta?”
Lãnh Tiếu Thiên tròn mắt, cơ hồ không thể tin vào lỗ tai mình.
Lâm Thiệu Huy bây giờ đã trở thành kẻ thù số một của dòng họ nhà Lãnh.
Anh ta không thể ngờ rằng con trai của mình lại ruột bỏ ngoài da.
Tuy nhiên việc này vẫn chưa dừng lại.
Ngay sau câu nói của Lãnh Khang, hầu như tất cả mọi người trong hội trường đều trở nên bối rối.
“Cha, còn là vì muốn tốt cho cha! Con không muốn mất đi cha!”