Bất luận là quân sự, chính trị hay các lĩnh vực quan trọng khác, thì hầu hết những vị trí chủ chốt đều do con cháu và thân cận của bốn gia tộc này nắm giữ.
Ông cụ Bạch trước đây cũng được coi là một trong những con cháu của dòng họ Bạch ở Nam Lộc, bởi vì tranh quyền đoạt thế thất bại mà bị trục xuất ra khỏi dòng họ, lưu lạc đến thành phố Nam Giang, từ đó mới một tay mà gây dựng nên dòng họ Bạch ở thành phố Nam Giang.
Tuy nhiên, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, ông cụ Bạch thậm chí đến cả dũng khí gặp mặt những người trong dòng họ Bạch ở Nam Lộc một lần còn không có.
Bây giờ lại buộc phải không thể không cầu cứu sự giúp đỡ từ dòng họ Bạch ở Nam Lộc.
Điều này…
"Ta biết các người bây giờ rất lo sợ! Ta cũng rất lo sợ!"
Nhưng đối với sắc mặt của mọi người, ông cụ Bạch sớm đã đoán trước được.
Trên mặt ông lúc bấy giờ hiện lên vẻ vô cùng phức tạp:
"Dòng họ Bạch ở Nam Lộc, thật quá đáng sợ! Ngay cả tập đoàn Bảo Thịnh, đối với dòng họ Bạch mà nói cũng chẳng là cái thá gì!
Bọn họ trong giới quân sự, có chiến tướng xuất chúng Bạch Hổ, người đã dẫn đầu hàng vạn quân lính, chiếm giữ biển Đông, không có địch thủ ngang hàng!
Bọn họ trong giới chính trị, có những nhân vật tầm cỡ, một tay che trời, không ai dám đụng vào!
Bọn họ trong giới ngầm, có băng đảng Sứ giả nhà họ Bạch! Bên trong toàn bộ đều là sát thủ đánh thuê, cho dù là Lãnh Tiếu Thiên hay bất kỳ người nào đụng phải, đều chỉ có con đường chết!"
Nói tới đây, ông cụ Bạch cảm thấy lạnh cả sống lưng, run rẩy nói:
"Nhưng trước mắt, nếu không cầu cứu dòng họ Bạch ở Nam Lộc, thì bao nhiêu công sức mà ta dày công khổ cực gây dựng nên e là sẽ bị chiếm đoạt một cách trắng trợn!
Ta không cam! Thật sự không cam!"
Nghe thấy những lời này của ông cụ Bạch, toàn thể người nhà họ Bạch đứng xung quanh đều cúi đầu lặng lẽ. Không sai!
Tình thế trước mắt đã dồn nhà họ Bạch bọn họ vào ngõ cụt, không có đường ra, chỉ có dựa vào nhà họ Bạch ở Nam Lộc may ra mới có thể bảo toàn.
Nghĩ tới đây, Bạch Long Hải và tất cả những người khác của nhà họ Bạch đều chỉnh tề đồng loạt cúi đầu trước ông cụ Bạch:
"Chúng con xin đợi lệnh của ông!"
……
Trong lúc này, không phải chỉ có mỗi nhà họ Bạch là đang lục đục, sau khi sự việc Bạch Lạc tổ chức lễ mừng ngày thành lập được truyền ra ngoài, toàn bộ thành phố Nam Giang đều bị rúng động, không nói nên lời. Lãnh Bất Phàm, Hạ Lan Kiều thì bị đánh đến phải cấp cứu; tập đoàn Thiên Thánh thì tuyên bố phá sản, Cao Trí Long và những người khác thì bị tống vào tù.
Tin tức chấn động này giống như một tia sấm, làm rung chuyển cả thành phố Nam Giang.
Không chỉ như thế!
Đặc biệt là sau khi tập đoàn Bảo Thịnh, Lan Sơn và các tập đoàn tài phiệt khác ở Nam Lộc lần lượt tuyên bố đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Bạch Lạc.
Thật chấn động!
Bạch Lạc, dường như đã trở thành cái tên cao quý ở Nam Lộc được người người truyền tai nhau, tất thảy mọi người hầu như đều nhìn ra, Bạch Lạc chính là chỉ trong một ngày mà địa vị đã tăng lên vùn vụt, như diều gặp gió.
Chỉ là đối với tất cả những điều này, Lâm Thiệu Huy căn bản là không thèm đếm xỉa tới.
Trong vòng mấy ngày sau đó, anh vẫn đều đặn ở nhà giặt giũ, lau nhà, nấu cơm như thường lệ.
"Món canh này, có tên là canh hạt sen bát trân châu dưỡng cơ!"
"Bên trong bao gồm tám loại thảo dược, có tác dụng làm cơ bắp săn chắc, xương cốt dẻo dai, hoà quyện với hương thơm của hạt sen, khiến cho món canh này không những đạt đến độ ngon tuyệt vời mà còn có giá trị dinh dưỡng cực cao! Hiệu quả rất tốt trong việc bồi bổ cơ thể, kéo dài tuổi thọ!"
Trong phòng bếp, Lâm Thiệu Huy vừa mới mở nắp nồi, lập tức có một mùi thơm ngào ngạt động lòng người từ trong nồi bay ra ngoài.
Đây là món canh mà Lâm Thiệu Huy đích thân làm ra. Tám loại dược liệu, sau khi được chưng theo công thức bí truyền, thì sẽ bắt đầu cho hạt sen vào rồi hầm chung.
Lúc ở trong Huyết Ngục, Lâm Thiệu Huy không những được truyền thụ bí kíp chiến đấu của các binh sĩ trong nhà tù máu, mà còn được chỉ dạy các bài thuốc bổ.