Hả?
Nói được rồi ư?
Điều này… điều này làm sao có thể chứ?
Diệp Ngôn như bị sét đánh, nhìn bộ dạng tỉnh táo của bệnh nhân, mà anh ngỡ như mình vừa nhìn thấy ma:
"Anh... anh không sao chứ? Điều này làm sao có thể chứ!"
Vừa nói, Diệp Ngôn vừa vội vàng tiến lên, kiểm tra lại bệnh nhân.
Tuy nhiên, sau khi kiểm tra, sắc mặt của Diệp Ngôn liền thay đổi, trắng nhợt hẳn đi:
"Sốt cao, khỏi rồi!"
"Hạch bạch huyết, hình như cũng giảm sưng rồi!"
"Máu từ lỗ chân lông cũng ngừng chảy rồi!"
"Không... Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Lẽ nào không phải là Cái chết đen sao?"
Những giọt mồ hôi lạnh từ trán Diệp Ngôn chảy xuống đầm đìa.
Cho đến khi anh hoàn toàn chắc chắn, các triệu chứng lúc trước của bệnh nhân, toàn bộ đều hồi phục lại như trạng thái bình thường.
Rầm!
Diệp Ngôn dường như mất hết sức lực, ngã nhào xuống đất, hoàn toàn bối rối.
Yên lặng như tờ!
Lúc này, toàn bộ người qua đường xung quanh đều nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù có ngốc đến đâu, họ cũng hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Thành công rồi?
Ai cũng đều không ngờ tới, vừa rồi bệnh nhân này rõ ràng còn đang hấp hối, khi rút kim tiêm ra thì đột nhiên lại... lành lặn như cũ!
Phương pháp này đơn giản đến thần kỳ, khiến ai cũng không thể tin được.
"Bây giờ, cậu đã phục hay chưa?"
Lúc này Mike đang đứng trước mặt Diệp Ngôn, vẻ mặt vô cùng châm chọc và chế giễu:
"Tôi từ sớm đã nói với cậu rồi, Thần y Lâm chính là thần tượng của tôi, cậu thậm chí còn không đủ tư cách để xách giày cho cậu ấy!"
Cái gì!
Lời Mike vừa nói ra, dường như đã động đến lòng tự trọng của Diệp Ngôn. Khiến anh bực bội giãy nảy lên.
"Anh… Anh dám nói tôi không đủ tư cách đi xách giày cho anh ta?"
Diệp Ngôn nhìn Mike, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Anh là ai chứ? Anh rõ ràng là đệ tử truyền nhân của Trương Thiên Nhất. Mặc dù mới ngoài hai mươi tuổi nhưng anh đã học được toàn bộ bí kíp của Trương Nhất Thiên, trở thành một bác sĩ có y thuật cao siêu, vô cùng xuất chúng.
Cho dù là giới y thuật ở Nam Lộc e là cũng chỉ có một số ít người mới có thể đánh bại anh.
Nhưng bây giờ!
Thật nhục nhã!
Diệp Ngôn cảm thấy vừa rồi bản thân mình đã bị sỉ nhục, khiến anh vô cùng tức giận.
Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, nghiến răng ken két:
"Tiểu tử, tôi thừa nhận, cậu thắng vòng này, là tôi đã không có mắt quan sát!"
"Nhưng mà, tôi vẫn không tin cậu đã đạt tới cảnh giới thần y sánh ngang thầy Trương Nhất Thiên của tôi!"
"Vì vậy, tôi vẫn phải tiếp tục thi đấu với cậu!!!"
Quào!
Diệp Ngôn vừa nói xong câu này, những người xung quanh lại bắt đầu nhốn nháo.
Bọn họ không ngờ tới, sự việc đã như thế này rồi, thế mà Diệp Ngôn vẫn không chịu phục, vẫn còn muốn so tài y thuật với Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Họ thật sự rất muốn biết, vị Thần y Lâm vừa tạo ra điều kỳ diệu lúc nãy, liệu có đồng ý thử thách hay không?
Tuy nhiên!
"Cũng được!" Lâm Thiệu Huy lạnh lùng gật đầu, giống như vừa đồng ý một chuyển hết sức nhỏ nhặt, tầm thường.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Ngôn hài lòng gật đầu:
"Chuyện khác không nói, riêng điều này, cậu, cũng có khí phách đấy!"
Sau khi nói xong!
Diệp Ngôn lập tức nói với nhân viên y tế:
"Mang bệnh nhân tiếp theo qua đây!"
Người tiếp theo!
Nghe đến đây, mọi người xung quanh đều biết rằng cuộc chiến lại tiếp tục rồi, lúc này tất cả đều rất hào hứng và mong chờ.
Họ muốn biết liệu Diệp Ngôn có lấy lại được thể diện của mình hay không và liệu Lâm Thiệu Huy có tiếp tục làm nên điều kỳ tích hay không.
Tuy nhiên, đúng lúc một nhân viên y tế đang định gọi bệnh nhân tiếp theo thì
"Đợi một chút!" Lâm Thiệu Huy nói.