Diệp Ngôn ngớ người ra.
Anh ta cảm thấy bản thân mình dường như bị đả kích vô cùng lớn, khó mà tin vào mắt mình. Điều này còn hơn thế nữa.
Ba ngày! Thật là nực cười, cứ cho như là có thầy tôi ở đây thì ông ấy cũng không thể nào làm được, cái gã này nhất định là..."
Đang nói tới đây, ánh mắt của Diệp Ngôn nhìn về phía tỉ lệ kết hợp các vị thuốc trong toa thuốc của Lâm Thiệu Huy
Tuy nhiên sau khi anh ta đọc xong, Diệp Ngôn đột nhiên nhăn mày.
"Tỷ lệ kết hợp thuốc này, giống như... vô cùng hoàn mỹ! Mỗi loại vị thuốc đều có tác dụng điều hòa âm dương! Nếu như thật sự uống thuốc theo như tỷ lệ của phương thuốc này, có lẽ thật sự có thể trong ba ngày... có thể phục hồi?"
Ầm!
Sau khi phát hiện ra điều này, cả người Diệp Ngôn đều run lên, lòng bàn tay dường như bị điện giật, anh ta nhanh chóng ném đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy xuống đất.
Ngạc nhiên!
Lo sợ!
Nét mặt của Diệp Ngôn lúc này tưởng chừng như thật sự đã nhìn thấy một chuyện không thể xảy ra được vậy.
"Diệp Ngôn tiên sinh, phương thuốc đó của thần y Lâm, là.... là thật sao?"
Bệnh nhân bên cạnh nhanh chóng nhặt đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy từ dưới đất lên, sau đó nhìn Diệp Ngôn khó hiểu hỏi.
Không chỉ anh ta!
Ngay cả Mike cùng tất cả những bác sĩ xung quanh và người qua đường đều cùng nhau đổ dồn ánh mắt vào Diệp Ngôn.
Lúc này Diệp Ngôn chỉ cảm thấy hai má của mình đau rát giống như bị người khác tát vào mặt.
Cho dù trong lòng anh ta có bao nhiêu hoài nghi và không cam lòng thì cũng chỉ có thể kiên trì gật đầu đến cùng: "Không... không sai! Chẩn đoán của tên họ Lâm không sai chút nào, hơn nữa nếu theo đơn thuốc này có lẽ thật sự có thể... ba ngày là hồi phục!"
Ầm!
Ngay khi Diệp Ngôn thừa nhận điều này. Xung quanh hoàn toàn như bị nổ tung.
Ánh mắt của những người bệnh nhân và người đi đường nhìn về phía Lâm Thiệu Huy hoàn toàn thay đổi. Tất cả những hoài nghi và phẫn nộ lúc trước đều hoàn toàn tan biến đi trong phút chốc thay vào đó chỉ còn lại là những ánh mắt đầy kinh ngạc và kính trọng của họ: "Trời ạ, anh ấy... thật sự là thần y! Chỉ cần nhìn lướt qua là đã đoán được chứng bệnh, trong vài giây đã viết ra được phương thuốc! Hơn thế nữa, cho dù là phương thuốc mà anh ta thuận tay viết ra, thậm chí còn hữu hiệu hơn so với phương thuốc của Bác sĩ Diệp Ngôn!"
"Đúng vậy! Đây mới chính là thần y! Căn bản không cần đến bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, người ta chỉ cần nhìn qua một chút là đã có thể nhận định được chính xác bệnh của anh rồi, đây mới chính là bản lĩnh thần y!"
"...."
Những tiếng xì xầm bàn tán xung quanh không ngớt. Trong hầu hết những âm thanh bàn tán đều bày tỏ sự bất ngờ và không thể nào tin được đối với việc Lâm Thiệu Huy chỉ cần trong nháy mắt là đã có thể chẩn đoán ra bệnh cho bệnh nhân.
Đừng nói là người bình thường, ngay cả đến người ngông cuồng như Mike, cùng với các bác sĩ trong bệnh viện ai ai cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
"Không thể không nói rằng các phương pháp của Thần y Lâm lại một lần nữa khiến cho tôi mở rộng tầm mắt!"
"Ha ha ha.... đây mới chính là thần tượng của tôi, thật là quá lợi hại đi mất!"
"..."
Mike cùng những người khác nhìn nhau, gương mặt từng người càng lúc càng lộ rõ vẻ ngưỡng mộ.
"Không!!!"
Và ngay lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên từ mặt đất. Mọi người đều đưa mắt nhìn chỉ phát hiện kẻ gây ra âm thanh đó không ai khác chính là Diệp Ngôn.
Lúc này hai mắt của Diệp Ngôn đều đỏ ngầu, trên gương mặt tràn đầy sự ghen tị cùng nét mặt không cam lòng, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy nói: "Thằng nhóc này chẳng qua chỉ là mèo mù vớ được cá rán không hơn không kém mà thôi! Tôi không tin, những đơn thuốc còn lại hắn ta đều có thể kê đơn chính xác!"