Ầm!
Chỉ với một câu nói của Bạch Tư Yên gần như chụp một chiếc mũ lớn cho Bạch Tố Y.
Tất cả bọn họ đều biết tập đoàn Bạch Kỳ của Nam Lộc kinh khủng như thế nào.
Dám thách thức tập đoàn Bạch Kỳ của Nam Lộc?
Đây giống như là đi vào con đường chết!
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Bạch Tố Y càng thêm ảm đạm, suýt chút nữa đã chảy nước mắt.
“Bạch Tư Yên! Tất cả những chuyện này đều do nhà họ Bạch các người gây ra đúng không?” Gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y bị tức đến mức đỏ bừng, trong ánh mắt cũng lộ ra lửa giận nồng đậm.
“Nhà họ Bạch của người tại sao lại làm như vậy! Tập đoàn Bạch Lạc của tôi và các người nước sông không phạm nước giếng tại sao phải dồn chúng tôi vào đường cùng?”
Đau lòng!
Giờ phút này, trong lòng Bạch Tố Y hoàn toàn lạnh lẽo.
Trước đây cô đã vì nhà họ Bạch mà cúc cung tận tụy, đổi lại là sự sỉ nhục và bị trục xuất.
Mà bây giờ!
Bản thân cô tự thành lập tập đoàn Bạch Lạc, cũng chưa từng có ý nghĩ trở thành kẻ thù của nhà họ Bạch, nhưng làm sao cũng không ngờ rằng nhà họ Bạch lại dẫn đầu mà gây khó dễ cho cô, đưa tới tập đoàn Bạch Kỳ của Nam Lộc, có ý đồ muốn thôn tính tập đoàn Bạch Lạc.
Chuyện này quả là khinh người quá đáng mà.
“Hừ! Đúng là do nhà họ Bạch chúng tôi gây ra đó, vậy thì sao? Ai bảo chị nhận sự hỗ trợ của tập đoàn Bảo Thịnh, lại còn được những nhà tài phiệt của Nam Lộc chống lưng tạo thành mối đe dọa cho tập đoàn Bạch Kỳ của chúng tôi?”
Lời nói của Bạch Tư Yên lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự ghen tị và tức giận sâu sắc.
Trước đây cô ta đố kỵ với Bạch Tố Y vì Bạch Tố Y là tổng giám đốc tập đoàn Bạch Kỳ.
Mà bây giờ.
Bạch Tố Y càng khiến cô ta ghen tị đến phát điên, cô ta làm thế nào cũng không bao giờ tưởng tượng được sau khi rời khỏi nhà họ Bạch, Bạch Tố Y lại có thể một bước lên mây như vậy, không chỉ thành lập tập đoàn Bạch Lạc, mà còn trở thành một quý tộc mới trong thương trường Nam Lộc.
Chuyện này làm sao không khiến cô ta đố kỵ và oán hận được chứ.
Chỉ có điều là bây giờ...
“Ha ha... thật đáng tiếc, cho dù có tập đoàn Bảo Thịnh ủng hộ chị thì sao! Nam Lộc là thiên hạ của bốn ông chủ lớn quyền thế lánh đời!
“Nhà họ Bạch ở Nam Lộc muốn thôn tính tập đoàn của chị thì ngay cả tập đoàn Bảo Thịnh cũng không thể làm được gì!”
Nói xong thì nụ cười trên mặt Bạch Tư Yên ngày càng đậm:
“Vì vậy, chị họ thân yêu, chị cứ chấp nhận số phận của mình đi! Ha ha ha…”
Bạch Tư Yên cười càn rỡ và vui sướng.
Chỉ là khi nghe những lời của cô ta thì sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân trở nên tái nhợt.
“Không! Tập đoàn Bạch Lạc là do một tay Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy tạo ra, vậy tại sao lại chắp tay giao cho tập đoàn Bạch Kỳ của Nam Lộc chứ? Tôi không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý. Nhà họ Bạch ở Nam Lộc không liên quan gì đến chúng tôi, muốn thôn tính tập đoàn Bạch Lạc của chúng tôi? Nằm mơ!”
Đôi vợ chồng già lúc này trông vô cùng kiên quyết.
Đối với họ mà nói thì tập đoàn Bạch Lạc cũng giống như đứa con của Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy. Đôi vợ chồng trẻ cùng nhau tạo ra và nuôi nấng đến bây giờ, làm sao họ có thể cho không người ta được?
Chỉ là!
“Hả? Hai người già các người vậy mà lại dám bất kính nhà họ Bạch ở Nam Lộc chúng tôi?”
Hai vệ sĩ Bạch Văn và Bạch Võ, sau khi nghe những lời của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn thì sắc mặt của họ lập tức trầm xuống.
“Tốt! Rất tốt!”
“Nếu đã như vậy thì trước tiên để cho chúng tôi dạy dỗ hai ông bà già các người một chút để các người biết tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc mới chính là chủ nhân chân chính của các người!”
Nói xong thì chỉ nghe “ầm ầm” Bạch Văn và Bạch Võ gần như không chút do dự chút nào, bóng dáng của họ trong nháy mắt lóe lên họ lao về phía hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân.
Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Hai vệ sĩ chuẩn bị vào tông sư gần như là trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân, đột nhiên vung hai bàn tay to của họ chuẩn xác đập vào má của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân.