Đặc biệt, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Thiệu Huy nghênh ngang đi đến trước bàn đó rồi ngồi phịch xuống ghế, như không quan tâm đến rác rưởi và mùi xung quanh.
Ầm!
Sau khi nhìn thấy cảnh này, những người khách ở sân xung quanh đã phá lên cười ngay lập tức.
“Ha ha ha... không ngờ tên này lại thực sự ngồi xuống!”
“Ôi, thật là xấu hổ, để có được nịnh bợ cậu chủ Bạch Trần mà họ lại đồng ý ngồi cạnh thùng rác!”
“Ha ha... anh ta là con rể rác rưởi mà, thật thích hợp với chỗ ngồi cạnh thùng rác!”
Những người khách xung quanh nhìn Lâm Thiệu Huy lúc này càng tỏ ra khinh thường và khinh bỉ.
Cả gia đình ba người của Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy cũng tràn đầy tức giận.
“Lâm Thiệu Huy, anh…” Bạch Tố Y muốn trách Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là lời quở trách của Bạch Tố Y con chưa ra khỏi miệng thì tiếng chào mừng khách vang lên từ sân trong:
“Cậu chủ Bạch Trần, ở đây!”
“Ông cụ Bạch, bác cả, bác hai, đến đây!”
Xoẹt xoẹt!
Ngay lúc nghe thấy âm thanh này, mấy người khách có máu mặt cũng vội vàng đứng dậy khỏi bàn ghế, sau đó nhìn về hướng sân trong.
Mà dưới ánh mắt chăm chú mong chờ của tất cả mọi người thì một người đàn ông trẻ tuổi được bao quanh bởi những người có địa vị cao trong nhà họ Bạch mà từ từ đi đến.
Anh ta là cậu chủ Bạch Trần đến từ nhà họ Bạch ở Nam Lộc!
Thấy Bạch Trần xuất hiện hầu như tất cả khách mời trong sân đều lộ ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, họ vội cúi đầu chào Bạch Trần.
“Xin chào cậu chủ Bạch Trần, tôi là Lý Phong Hàn, chủ tịch tập đoàn Phong Minh!”
“Cậu chủ Bạch Trần, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là…”
Sự nịnh hót gần như là vô tận, vào lúc này những nhân vật tai to mặt lớn của thành phố Nam Giang giống như con chó con trước mặt Bạch Trần, làm trò hề.
Chỉ là khi anh ta đối mặt với tất cả mọi người thì khuôn mặt đầy thờ ơ và kiêu ngạo.
Khi bước vào sân, anh ta hỏi thẳng: “Tập đoàn Bạch Lạc có đến không?”
Tập đoàn Bạch Lạc!
Nghe vậy, hầu như ánh mắt của mọi người đều quét về phía sau, lại nhìn về phía góc đó.
Sau khi nhìn thấy gia đình bốn người của Lâm Thiệu Huy, Bạch Trần không khỏi nhếch lên khóe miệng, anh ta cùng ông cụ nhà họ Bạch và những người khác bước về phía họ.
Khi một đám người đi đến trước mặt bốn người gia đình Lâm Thiệu Huy, mồ hôi lạnh của gia đình ba người Bạch Tố Y nhỏ xuống.
“Cậu chủ chính là tên khốn kiếp này đã đánh nát mặt của hai anh em chúng tôi!”
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, hai anh em Bạch Văn và Bạch Võ nghiến răng căm hận.
Cái gì!
Nghe điều này!
Rất nhiều khách mời xung quanh đều sửng sốt, rõ ràng họ vừa mới biết chuyện Lâm Thiệu Huy dám ra tay với vệ sĩ của cậu chủ Bạch Trần.
Đây... đây là đang muốn tìm cái chết sao?
Đột nhiên, những vị khách ở sân chung quanh lại nhìn Lâm Thiệu Huy, hoàn toàn thay đổi.
Không phải là kẻ vô dụng mà là một kẻ mất trí, một tên ngốc!
Đánh vệ sĩ của người ta còn vênh váo đến nịnh bợ người ta, đây không phải là ngu thì là cái gì.
“Ông là Lâm Thiệu Huy?” Ánh mắt Bạch Trần rơi vào người Lâm Thiệu Huy, cắn răng lạnh lẽo nói.
Nghe thấy điều này, Lâm Thiệu Huy khẽ cười và gật đầu: “Đúng vậy! Tôi là Lâm Thiệu Huy!”