Ầm!
Lại thêm một câu nữa?
Mẹ nó, tên khốn này nói xong chưa vậy.
Rất nhiều khách khứa xung quanh lúc này cũng quay sang nhìn Lâm Thiệu Huy, như thể họ đang nhìn một kẻ ngốc, họ chưa bao giờ tưởng tượng được rằng thứ rác rưởi này lại có thể không biết xấu hổ như vậy.
Mà lão ông cụ nhà họ Bạch cùng những người khác cũng đều có vẻ mặt u ám, lạnh lẽo.
Ngay khi họ tức giận định mắng Lâm Thiệu Huy thì giọng nói của người tiếp khác lại vang lên, từ ngoài cửa truyền vào: “Thần y Trương Thiên Nhất và Diệp Ngôn đến rồi!”
Ầm!
Ngay khi nghe những lời này thì nó đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong sân.
Họ lần lượt nhìn về phía cửa, muốn chiêm ngưỡng gương mặt của thần y Trương.
Một số vị khách thậm chí còn cười nhạo và hét vào mặt Lâm Thiệu Huy: “Ha ha ha... đồ ngốc, anh có nghe thấy không? Tự tát vào mặt mình rồi đó? Anh vừa nói thần y Trương sẽ không nhận lời mời của nhà họ Bạch ở Nam Lộc thì quay đầu người ta đã lại đây dự tiệc, thật sự là tự tát vào mặt mình mà!”
“Ha ha ha, vì thần y Trương bằng lòng đến dự tiệc nên nhất định sẽ nhận lời mời của nhà họ Bạch ở Nam Lộc, Lâm Thiệu Huy anh thật mất mặt mà!”
Những vị khách đó, xem náo nhiệt cũng không ngại thêm dầu vào lửa, những lời chế giễu đối với Lâm Thiệu Huy không dứt bên tai.
Và nghe thấy mấy câu nói mỉa mai này, khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tố Y lúc xanh lúc đỏ, trong lòng vô cùng thất vọng với Lâm Thiệu Huy.
Cộc cộc cộc!
Ngay dưới sự chú ý của mọi người, hai chuỗi bước chân vang lên sau đó thì nhìn thấy hai bóng người một già một trẻ bước vào từ cửa.
Người đi đầu chính là một ông già mặc đồ trung y, cổ hủ, gương mặt đầy những thăng trầm của cuộc đời. Và phía sau ông ta, theo sau là một chàng trai trẻ đẹp trai.
Đó là Trương Thiên Nhất và đồ đệ Diệp Ngôn của ông ta.
“Chính ông ta?”
Sau khi nhìn thấy Trương Thiên Nhất, cả Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân đều sợ hết hồn.
Nhìn thấy biểu hiện của hai người, Bạch Tố Y hơi sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ba mẹ, hai người có quen biết với thần y Trương sao?”
Quen biết?
Khóe miệng của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân khẽ co giật, ánh mắt bất giác nhìn về phía Lâm Thiệu Huy: “Ba mẹ... ba mẹ không biết ông ta! Tuy nhiên, ba mẹ đã gặp ông ta rồi!”
“Ông ta là ông lão ở lần trước đã khen bài thuốc của Lâm Thiệu Huy! Ông ta còn nói bài thuốc của Lâm Thiệu Huy đáng giá mấy tỷ!”
Cái gì!
Chỉ trong một câu nói đã khiến Bạch Tố Y hoàn toàn chết lặng.
Vốn dĩ cô cho rằng ông già mặc đồ nhà thuốc trung y trong miệng ba mẹ cô có thể chỉ là tên lừa đảo mà thôi, bài thuốc chữa bệnh của Lâm Thiệu Huy hẳn không có giá trị cao như vậy.
Và cô nằm mơ cũng không thể ngờ rằng ông già đó hóa ra lại là thần y Trương Thiên Nhất.
Đặc biệt là khi Bạch Tố Y nghĩ rằng bài thuốc mà Trương Thiên Nhất nói có giá trị mấy tỷ thì 100% bài thuốc của Lâm Thiệu Huy thực sự phải có giá trị như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt của cả gia đình ba người đồng loạt nhìn Lâm Thiệu Huy, như thể họ đã nhìn thấy ma quỷ.
“Ha ha ha... thần y Trương, hoan nghênh, hoan nghênh!”
Lúc này, trong sân tiệc lại vang lên một tiếng cười lớn chỉ thấy Bạch Trần mang theo ông cụ nhà họ Bạch và một vài người nữa nhanh chóng chào hỏi.
Một đám người vô cùng nhiệt tình đối với thần y Trương
Nhìn cảnh này Trương Thiên Nhất chỉ lành lạnh gật đầu.
Coi như ở trong mắt ông ta, những người trước mặt này cho dù là Bạch Trần hay là ông cụ nhà họ Bạch cũng khó có thể lọt vào mắt ông ta.
Cảnh tượng này khiến Bạch Trần và những người khác hơi xấu hổ.
Dù sao thì trước khi Trương Thiên Nhất xuất hiện, anh ta là nhân vật chính được mọi người vây quanh tâng bốc, nhưng bây giờ, anh ta phải đi theo nịnh bợ người khác. Mà điều ngại ngùng hơn là người ta lại lạnh nhạt với anh ta, điều này chính là cú vả vào mặt họ!”
“Ha ha ha... thần y Trương, mời ngồi!”
Bạch Trần cố nén không vui, vẫn mỉm cười mời thần y Trương Thiên Nhất ngồi xuống.
Cho đến lúc này thì Bạch Trần tò mò hỏi: “Nhân tiện, thần y Trương, tôi không biết hôm nay thần y Lâm có thể đến đây không, để chúng tôi có thể chiêm ngưỡng phong thái của thần y Lâm!