“Người đàn ông đó có phải là cậu chủ Bạch Trần không? Hình như sợ hãi đến nỗi tiểu ra quần rồi?”
“Mẹ nó, Lâm Thiệu Huy không có việc gì? Còn nữa, bốn người thuộc hạ đắc lực của anh ta đâu? Không phải cậu chủ Bạch Trần đã sai người đi bắt bọn họ sao? Vậy người đâu rồi!”
Sau một hồi im lặng, toàn bộ đoàn khách đột nhiên ồn ào.
Khuôn mặt của mỗi vị khách đều lộ rõ vẻ kinh hoàng và hãi hùng.
Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây, làm sao có thể có nhiều người chết như vậy, và người hay vật khủng khiếp nào mà lại có thể khiến cậu chủ Bạch Trần sợ tới nỗi tiểu trong quần như thế?
Điều này thật sự là không thể tin được, nhưng một điều còn khó tin hơn đã xảy ra.
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ nhà họ Bạch nhìn thẳng vào mặt những cái đầu trên mặt đất.
Mà càng xem, ông cụ càng sợ hãi: “Bạch Văn! Bạch Võ! Bạch Tam.. trời ơi, sao lại có thể xảy ra chuyện này, những người chết này hóa ra lại là... tổ ba Thiên Sứ Áo Trắng!”
Cái gì?
Tổ ba Thiên Sứ Áo Trắng?
Một câu nói đã khiến mấy vị khách sợ hãi đến nỗi muốn tiểu ra quần.
Vừa rồi họ đã tận mắt nghe thấy tổ ba Thiên Sứ Áo Trắng khủng khiếp như thế nào, đặc biệt là các thành viên bên trong mỗi người đều ở cấp bậc tông sư.
Điều đó có nghĩa là trong số mười bốn cái đầu trên mặt đất trước mặt, có hai người chuẩn bị bước vào tông sư, mười hai người tông sư?”
Chuyện này….
Vào lúc này tất cả các vị khách đều cảm thấy một loại cảm giác rùng rợn, bọn họ đều nhìn Lâm Thiệu Huy, người duy nhất đang đứng trên sân vẻ mặt của họ đầy hoảng sợ và không tin.
Có lẽ nào anh... đã làm tất cả những điều này?
Cùng lúc đó ở sân sau, khi tất cả thành viên của nhà họ Bạch và khách khứa đều đi ra sân trước.
Gia đình của Bạch Tố Y lại không nhúc nhích, họ giống như tượng đất sét hoàn toàn cứng đờ tại chỗ.
“Lâm Thiệu Huy…”
Tuy rằng trong lòng Bạch Tố Y rất nóng lòng muốn đi xem Lâm Thiệu Huy thế nào, nhưng cô không dám!
Cô sợ rằng thứ cô nhìn thấy là thi thể của Lâm Thiệu Huy!
“Ba mẹ! Chúng ta phải làm sao đây? Lỡ xảy ra chuyện gì với Lâm Thiệu Huy thì sao?” Những giọt nước mắt như trân châu rơi ra khỏi hốc mắt Bạch Tố Y, lúc này, cô vô cùng đau khổ.
Mà nhìn con gái của họ như thế này, Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân cũng lòng đau như cắt!
“Thiệu Huy nhất định không sao, nhất định là như vậy!”
“Ừ, Thiệu Huy đứa nhỏ này có mạng quý nhân, lần nào cũng có thể hóa giải vận rủi, thằng bé.. nhất định sẽ không sao!” Giọng của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân cũng đang run rẩy.
Mặc dù họ liên tục an ủi Bạch Tố Y nói rằng Lâm Thiệu Huy không sao, nhưng đôi mắt của vợ chồng họ cũng đã đỏ hoe.
Chỉ có thể lặng lẽ lau nước mắt, nhìn thấy gia đình ba người này họ đều muốn đi nhìn Lâm Thiệu Huy nhưng không dám đi thì hai thầy trò Trương Thiên Nhất bên cạnh không khỏi nở một nụ cười khổ: “Cô Bạch Tố Y yên tâm đi, sư phụ tôi…. không, cậu Thiệu Huy sẽ không sao đâu! Hiện tại chắc cậu ấy đang đợi chúng ta ở sân trước! Chúng ta mau đi thôi!”
Trương Thiên Nhất suýt nữa đã đã gọi Lâm Thiệu Huy là “sư phụ” một lần nữa!
May mắn chính là cả hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y đều chìm trong nỗi lo lắng cho Lâm Thiệu Huy nên họ không nghe thấy.