Khi nghe điều đó, Lâm Thiệu Huy vậy mà đã nói rằng nhà họ Dương của anh ta sẽ đến quỳ lạy Bạch Tố Y và Thẩm Thái Công để xin lỗi, sau đó cảm nhận được cơn đau dữ dội do gãy xương trên má, cậu hai Dương Bằng đột nhiên nhảy từ trên mặt đất lên: “Đồ súc sinh, anh thật đúng là nằm mơ! Anh đánh tôi, còn dám vũ nhục nhà họ Dương chúng tôi!”
“Các ngươi chờ đi, các ngươi đều chờ cho ông đây! Nhà họ Dương của tôi cùng các người không chết không thôi!”
Ầm!
Không chết không thôi!
Sau khi nghe những lời độc ác và tàn nhẫn này, cả Trương Viễn, Thẩm Kiến và những người khác đều tái mặt vì sợ hãi.
Đây là tài phiệt hàng đầu ở Nam Lộc.
Nếu như thật sự huy động tất cả lực lượng để đối phó họ thì e rằng bọn họ không thể sống sót rời khỏi thành Nam Lộc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Kiến càng thêm tức giận, hét vào mặt Bạch Tố Y:
“Bạch Tố Y, cô nhìn người chồng rác rưởi của cô đi! Anh ta còn có thể làm gì khác ngoài việc đánh đập và khoác lác chứ!”
“Lần này, ông của cô và chúng tôi đều bị anh ta hại chết rồi!” Thẩm Kiến đã tuyệt vọng.
Nghe thấy điều này, khóe miệng Bạch Tố Y không khỏi trào ra một tia chua xót.
Cô cũng không thể hiểu Lâm Thiệu Huy, đôi khi anh vô cùng bí ẩn và khó nắm bắt, nhưng đôi khi lại bạo lực và khoác lác một cách vô lý.
“Lâm Thiệu Huy, lần này anh thật sự là quá đáng! Chúng ta đã lưu lạc đến mức này rồi, anh đừng ở đó nói nhăng nói cuội nữa!” Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt thất vọng sâu sắc.
Cô không ghét sự vô dụng của Lâm Thiệu Huy, nhưng cô đặc biệt không thích tính khoác lác của Lâm Thiệu Huy.
Nghe điều này, khóe miệng Lâm Thiệu Huy khẽ co giật, bất lực nhún vai nói: “Vợ, những gì anh nói đều là sự thật!”
“Nhà họ Dương chẳng những sẽ đến để quỳ dập đầu xin lỗi mà còn rất hào phóng tặng quà bồi tội cho em!”
Ầm!
Lại còn dám khoác lác?
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy vào lúc này, thay vì dừng lại anh tiếp tục khoác lác thì Trương Viễn bên cạnh phá lên cười như thể đang xem hề: “Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy ơi Lâm Thiệu Huy, anh chắc chắn là người khoác lác hay nhất mà tôi từng thấy!”
“Bây giờ anh không chỉ phá hỏng cuộc đàm phán của chúng tôi, mà còn mơ mộng hão huyền, anh không xứng được gọi là chồng của Bạch Tố Y!“
Lời nói của Trương Viễn đầy chế nhạo đối với Lâm Thiệu Huy.
Cậu hai Dương Bằng nhìn Lâm Thiệu Huy nhiều hơn, như thể nhìn một người chết: “Này! Anh cứ tiếp tục thổi đi! Anh cứ thổi phồng càng mạnh thì anh sẽ chết càng thảm!”
“Từ trước đến nay không ai dám đánh tôi, anh chính là người đầu tiên! Anh yên tâm đi tôi sẽ cho anh chết thảm nhất!” Lời nói của Dương Bằng vô cùng tàn nhẫn.
Mà khi nghe thấy như thế đôi mắt Lâm Thiệu Huy hơi nheo lại, khóe miệng hiện lên một đường cong lạnh lẽo: “Miệng anh thật thối! Yên tâm đi, một lát nữa anh sẽ lại chịu đựng mười cái tát của ba anh!”
“Tôi nói!”
Cái gì!
Dương Bằng có bị ba mình tát thêm mười cái nữa không?
Lâm Thiệu Huy nói gì?
Đây đúng là điên rồi!
Lúc này, cả đám người Thẩm Kiến, Trương Viễn và những người khác, đều nhìn Lâm Thiệu Huy như thể họ đang nhìn một kẻ mất trí.
Mà Dương Bằng thì cười một cách điên cuồng, như thể anh ta đã nghe thấy một trò đùa hài hước nhất trên thế giới: “Ha ha ha... tôi vốn tưởng rằng anh là một kẻ cuồng bạo, nhưng hiện tại tôi đã biết anh còn bị ảo tưởng nữa!”
“Bạch Tố Y, nhìn xem cô đang tìm được người chồng khốn kiếp như thế nào. Loại người này đúng là đồ rác rưởi, một sợi tóc của anh trai Dương Thiên Vũ của ta cũng không sánh được! Ha ha ha…”