Ầm!!
Lời nói của Dương Thiên Phùng càng giống như một viên đá, ném xuống hồ yên tĩnh, để tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Nhà họ Dương bắt đầu với bất động sản và việc đáng tự hào nhất của họ là tạo ra tòa nhà Galaxy.
Nó không chỉ là một kiến trúc tiêu biểu ở thành phố Nam Lộc mà nó còn nổi tiếng khắp tỉnh Nam Lộc.
Nó thậm chí đã được ghi vào trong sách!
Tòa nhà Galaxy được định giá hàng chục nghìn tỷ đồng.
Mà bây giờ, tất cả mọi người đều không thể tin được rằng, để chuộc lỗi mà Dương Thiên Phùng thực sự đã chuyển nhượng miễn phí tòa nhà Galaxy, kiến trúc đáng tự hào của nhà họ Dương!
Ngay cả Trương Viễn cũng choáng váng trước sự hào phóng của Dương Thiên Phùng.
Anh ta không thể ngờ rằng nhà họ Dương xin lỗi người ta mà có thể đưa ra tòa nhà hàng chục nghìn tỷ đồng này.
Này quá là hào phóng rồi!
“Dương… ông nhà họ Dương, trong này có hiểu lầm gì không! Tuy rằng tôi có chút kinh hãi, nhưng mà cũng không có chuyện gì đáng nói!”
“Món quà bồi tội này tôi thật sự không thể nhận được!” Khuôn mặt của Bạch Tố Y tái nhợt vì sợ hãi nhanh chóng từ chối:
“Chuyện này, chúng ta mỗi người lùi lại một bước, cứ như vậy thôi! Tôi sẽ không nhận tòa nhà Galaxy của ông, cũng không dám nhận!”
Cái gì!
Nghe thấy Bạch Tố Y từ chối Dương Thiên Phùng và những người khác hơi giật mình, và sau đó họ dường như đã nghĩ ra điều gì đó, mỗi người trong số họ đột nhiên tái mặt vì sợ hãi, và vội vàng nói tiếp: “Cô Bạch Tố Y, cô phải chấp nhận nó! Chúng tôi là thành tâm và muốn dùng tòa nhà Galaxy để chuộc lỗi!”
“Cô Bạch Tố Y nhất định phải chấp nhận, nếu cô chấp nhận tòa nhà này thì tương đương với việc cô sẽ tha thứ cho nhà họ Dương và cứu vớt nhà họ Dương của chúng tôi!”
Ầm!
Nghe những lời của Dương Thiên Phùng, mọi người đều nghi ngờ rằng họ bị ảo giác thính giác.
Lấy tòa nhà Galaxy hàng chục nghìn tỷ là đang cứu được gia đình họ Dương?
Đây... là suy nghĩ kiểu gì vậy!
Đâu chỉ có mọi người không rõ, lúc này, Dương Bằng, người đã bị đánh sau khi tỉnh táo, nghe thấy lời của ba mình, nhìn ba mình và những người khác đang quỳ trên mặt đất, cầu xin Bạch Tố Y chấp nhận tòa nhà Galaxy thì anh ta như bị sét đánh:
“Ba! Ba... ba bị điên à?”
“Vậy mà ba thực quỳ đã quỳ lạy Bạch Tố Y, ba là ông chủ của nhà họ Dương chúng ta, sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
“Còn có, tòa nhà Galaxy là tài sản quý giá nhất của nhà họ Dương chúng ta, làm sao có thể cho người ta theo kiểu này, ba điên rồi! Các ngươi đều điên rồi!”
Lúc này, cậu hai Dương Bằng sụp đổ tam quan.
Anh ta không thể tin được, anh ta thật sự không thể tin được.
Cho dù ba anh có đánh anh ta đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một chút máu thịt.
Nhưng bây giờ!
Với tư cách là ông chủ của nhà họ Dương, ông ta lại quỳ xuống xin lỗi một người phụ nữ, thậm chí còn cầu xin đối phương nhận tài sản quý giá nhất của gia đình anh ta, đây không phải là điên là cái gì!
Nhưng mà Dương Thiên Phùng dường như không nghe thấy lời chỉ trích của con trai mình.
Vẻ mặt ông ta hoảng sợ, nước mắt lưng tròng nói với Bạch Tố Y: “Cô Bạch Tố Y, tôi có thể cầu xin cô không? Xin cô hãy chấp nhận tòa nhà Galaxy, nhà họ Dương chúng tôi không muốn bị diệt tộc!”
Ầm!
Dương Thiên Phùng càng nói càng thái quá.
Mọi người càng thêm bối rối, không biết chuyện Bạch Tố Y có chấp nhận Galaxy hay không thì liệu có liên quan gì đến chuyện nhà họ Dương có bị tiêu diệt hay không?
“Ông chủ Dương, đứng dậy đi, đừng làm thế này!” Bạch Tố Y ngẩn ra, cô hoàn toàn mất hứng.
Đặc biệt, sau khi nhìn thấy Dương Thiên Phùng khóc lóc thảm thiết, như thể cô không chấp nhận tòa nhà Galaxy thì nhà họ Dương sẽ thực sự bị tiêu diệt nên cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Ông chủ Dương, tôi… tôi chấp nhận là được! Mau đứng lên!”