Trước đó, Lâm Thiệu Huy thực sự đã nói rằng nhà họ Dương sẽ đến quỳ lạy xin lỗi và thậm chí còn tặng Bạch Tố Y một món quà lớn.
Mà bây giờ, vậy mà lại... đúng hết!
Ầm!
Nghĩ đến điều này, mọi người trong phòng bệnh đều cảm thấy kinh hãi, họ cùng nhau nhìn Lâm Thiệu Huy, trong mắt mọi người đều là sự kinh ngạc, nghi ngờ và dò xét.
Có vẻ như họ muốn nhìn thấu Lâm Thiệu Huy, xem anh chàng này là thần côn hay ma quỷ.
“Thiệu… Thiệu Huy, con làm sao con biết?” Bạch Tuấn Sơn kinh hãi nhìn con rể.
Ông ta cảm thấy con rể giống như một nhà tiên tri.
Mỗi khi mọi người nghĩ rằng anh đang nói chuyện điên rồ thì mấy lời nói của anh đều trúng.
Mỗi khi mọi người nghĩ rằng anh ấy đang nói những điều vô nghĩa, nhưng trong nháy mắt điều đó sẽ trở thành sự thật.
Anh chàng này thật bí ẩn và đáng sợ.
“Thiệu Huy, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến con sao? Mẹ nhớ rồi, lúc trước con nói đi giải quyết chuyện của ông ngoại. Chẳng lẽ nhà họ Dương đến đây, còn tặng quà lớn như vậy, tất cả và đều có liên quan đến con sao?”
Thẩm Ngọc Trân vẻ mặt cân nhắc nhìn Lâm Thiệu Huy.
Mà bà ta nói lời này thì đối với tất mọi người nó dường như là một tiếng sấm nổ khiến tất cả mọi người đều bối rối.
Không... không sai!
Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn đều nhớ.
Tại sân bay, Lâm Thiệu Huy một mình rời và từng nói rằng sẽ giải quyết việc của ông ngoại.
Khi đó, họ đều cho rằng Lâm Thiệu Huy sợ chết nên hành động một mình hòng tránh mặt nhà họ Bạch ở Nam Lộc.
Mà bây giờ có vẻ như, tất cả những thứ này cũng không đơn giản như vậy!
Lâm Thiệu Huy đến tột cùng thì anh đã làm gì? Làm sao mà nhà họ Dương của một tập đoàn tài phiệt hàng đầu lại có thể sợ hãi đến mức này.
Thậm chí không tiếc đưa ra tài sản quý giá nhất của gia đình, cầu xin Bạch Tố Y để chuộc lỗi.
Điều này đúng là làm cho người ta sợ hãi mà, mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy như thể họ đang nhìn ma quỷ.
Nhưng, sau khi cảm nhận được sự soi mói của mọi người, Lâm Thiệu Huy không khỏi mỉm cười và nhàn nhạt nói: “Ba mẹ, vợ, đừng nhìn con như vậy! Thật ra con không có làm cái gì cả!”
Đúng vậy!
Anh thực sự không làm gì cả, anh chỉ đến nhà họ Dương và chỉ thế thôi.
“Thật sự không phải do anh làm?” Bạch Tố Y không tin.
Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy, như thể muốn nhìn ra manh mối nào đó từ khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy.
Chỉ là không Lâm Thiệu Huy trả lời thì Trương Viễn ở một bên cười nói: “Ha ha ha... Tố Y, em không cần phải nghi ngờ, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Lâm Thiệu Huy!”
Hả?
Nghe vậy, mọi người đều đảo mắt, không khỏi nhìn về phía Trương Viễn, tất cả đều hiện lên vẻ khó hiểu.
“Học trưởng, làm sao anh biết?” Bạch Tố Y tò mò hỏi.
Mà khi nghe điều này, Trương Viễn không khỏi trừng mắt khinh bỉ nhìn Lâm Thiệu Huy một cái rồi tự hào nói: “Tất nhiên là anh biết, bởi vì anh đã làm tất cả những điều này!”
Cái gì!
Chỉ với một câu khiến Bạch Tố Y và mọi người sửng sốt.
Trương Viễn đã làm điều đó?
Điều này, làm sao có thể.
Trước đó, anh ta không phải đã trách Lâm Thiệu Huy vì đã đánh Dương Bằng sao? Thậm chí còn bị Dương Bằng làm cho sợ đến run người.
Làm sao anh ta có thể làm được, ánh mắt của mọi người về phía Trường Nguyên đều tràn đầy nghi vấn.
Mà Trương Viễn dường như có thể đoán được mọi người đang nghĩ gì, anh ta càng cười đắc ý hơn: “Các người không cần phải nghi ngờ, chuyện này tất nhiên là thật, đây là do tôi làm! Bởi vì tôi đã đang tìm con ông cháu cha người có quyền lực nhất tỉnh Nam Lộc!”