Sau khi Lâm Thiệu Huy nói xong, anh lắc đầu không hề suy nghĩ nữa.
Nhưng mà đúng lúc này.
Khi lỗ tai Lâm Thiệu Huy khẽ động, trong nháy mắt sắc mặt anh thay đổi, anh nhanh chóng quay đầu lại và nhìn về phía sau.
Sau đó anh mới thấy phía sau mình, Bạch Tố Y đã xuất hiện ở đó từ lúc nào không biết.
Đặc biệt là đôi mắt đẹp Bạch Tố Y nhìn về phía anh, lộ ra vẻ tức giận, thất vọng và ghen tuông.
"Bà... xã.”
Trong lòng của Lâm Thiệu Huy lộp bộp, biết rằng nhất định Bạch Tố Y đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Vừa rồi, anh hoàn toàn bị người phụ nữ áo đỏ làm cho xao xuyến.
Cho nên lúc này mới không để ý xung quanh, thậm chí ngay cả Bạch Tố Y đi ra cũng không có phát hiện được.
Mà bây giờ...
"Bà xã à, nghe anh giải thích, vừa rồi anh cũng không biết người phụ nữ kia.”
Một nụ cười khổ xuất hiện trên khóe miệng Lâm Thiệu Huy.
Vừa nghe nói như thế, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y trở nên khó coi hơn:
"Không biết?"
"Lâm Thiệu Huy, anh nghĩ mắt em bị mù à? Người phụ nữ vừa rồi rất xinh đẹp và có thân hình nóng bỏng. Cô ấy chắc chắn là người đẹp hàng đầu trong mắt đàn ông các anh. Nếu không quen biết nhau thì làm sao cô ấy, một người đẹp như vậy lại vô duyên vô cớ ôm anh chứ? "
"Hơn nữa, cô ấy vừa khóc vừa ôm anh. Vậy mà anh còn nói với em, các người không biết nhau sao?"
Trong lòng Bạch Tố Y hừng hực lửa giận.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô vô cùng lo lắng vội vàng gạt đi lời nói của tất cả khách mời, chỉ để đi ra sớm hơn, không để Lâm Thiệu Huy phải sốt ruột chờ đợi.
Nhưng, nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Sau khi cô bước ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Lâm Thiệu Huy bị một người đẹp áo đỏ nóng bỏng ôm chặt.
Điều này khiến cơn ghen trong lòng của Bạch Tố Y không còn kìm nén được nữa mà bùng phát.
"Bà xã à, em phải tin anh, người phụ nữ đó và anh, ờ... quen nhau. Nhưng ba năm trước mới gặp nhau một lần.”
Giờ phút này, Lâm Thiệu Huy hoảng hốt.
Anh cố tình muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện về mình và người đẹp áo đỏ, từ lần cứ đối phương ở nước Mỹ.
Nhưng, khi mình vừa nói ra khỏi miệng thì rốt cuộc anh không nói được nữa.
Bởi vì.
Chỉ cần anh nói ra chuyện này thì anh phải tiếp tục giải thích anh đã ở Mỹ như thế nào và làm thế nào anh đã cứu người phụ nữ này.
Thậm chí, tất cả những gì liên quan đến thân phận của anh.
"A! Nhận biết nhau?"
"Lâm Thiệu Huy, anh thật giỏi, vừa rồi còn nói không quen người ta, hiện tại quen nhau sao?"
Bạch Tố Y nghe được lời giải thích của Lâm Thiệu Huy, càng khẳng định mối quan hệ giữa Lâm Thiệu Huy và người phụ nữ đó hoàn toàn không giống bình thường.
Nếu không, người phụ nữ quyến rũ xinh đẹp như thế sẽ không ôm Lâm Thiệu Huy, mà Lâm Thiệu Huy cũng sẽ không che giấu như thế này.
Nghĩ đến đây.
Mặt của Bạch Tố Y tái đi vì tức giận:
"Được rồi. Bây giờ em không muốn nghe anh giải thích bất cứ điều gì, đêm nay anh đi tìm người phụ nữ kia đi. Không cần phải trở về.”
Nói xong, Bạch Tố Y không muốn nhìn Lâm Thiệu Huy nữa, cô tức giận đi về phía bên cạnh chiếc Mercedes.
Họ đã thuê chiếc xe này trong mấy ngày này.
Bạch Tố Y mở cửa trực tiếp lên xe.
Lái chiếc Mercedes-Benz lao qua như một cơn gió dữ dội và rời khỏi bãi đậu xe.
Chỉ để lại một mình Lâm Thiệu Huy đứng trong bãi đậu xe, lộn xộn trong gió.
"Ông trời của tôi..."
Lúc này, Lâm Thiệu Huy thật sự muốn tát cho mình một cái.
Quá sơ suất.
Một là không phát hiện ra Bạch Tố Y xuất hiện, hai là dưới tình thế cấp bách anh nói lỡ lời.
"Làm sao bây giờ? Không thể về nhà, trước tiên chỉ có thể đi dạo một vòng, đợi đến khi Bạch Tố Y bình tĩnh lại."