Cô chỉ nhìn thấy một bên mặt của người thanh niên áo đen kia.
Và một câu nói của anh ta.
"Cô là người Việt Nam sao?"Một câu nói tiếng Việt Nam của anh đã mang đến cho người phụ nữ áo đỏ hy vọng sống sót cuối cùng, nhất là sau khi cô gật đầu, một cảnh tượng đã xảy ra khiến cả đời cô không thể quên được.
"Cô là người Việt Nam, như vậy, cô sẽ không chết.”
Người thanh niên áo đen kia chỉ nhàn nhạt nói với cô một câu như vậy.
Sau đó một mình đi về phía nhóm người đông đảo và cực kỳ hung ác của tổ chức ngầm kia.
Ra tay!
Tử vong.
Mỗi một bước giết chết một người.
Thân hình của người thanh niên áo đen ma mị giống như quỷ.
Anh đã trở thành cơn ác mộng của những thành viên tổ chức ngầm nước Mỹ kia.
Máu tươi đã hoàn toàn nhuộm đỏ một đầu của con hẻm đó.
Khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, sau khi đọc hết tin tức, cô mới biết được đã phát hiện ra hơn ba mươi thi thể thành viên của tổ chức ngầm Los Angeles đã được tìm thấy trong con hẻm đó.
Ngoài ra.
Trong vòng một đêm, căn cứ của tổ chức ngầm đó đã bị người nhổ tận gốc và gần một trăm người chết.
Mà trong số này, có cả kẻ đứng đầu độc ác của tổ chức ngầm nước Mỹ kia.
Ngoài ra.
Ngày hôm sau, sau khi người phụ nữ áo đỏ tỉnh dậy, trên đầu giường cô có một ly bạch sắc hỏa diễm, và một chiếc vòng tay hình đầu lâu màu đen và một tờ giấy bạc.
"Một ly bạch sắc hỏa diễm này là dành tặng cho bạn, người đồng bào Việt Nam của tôi.”
"Mang chiếc vòng tay này ra sân bay, sẽ có người đưa cô đi an toàn.”
Khoảnh khắc đó.
Đối với người phụ nữ áo đỏ, đó dường như là một giấc mơ.
Nhưng điều khiến cô không thể tin được là khi cô vừa đến sân bay, thực sự đã có người đưa cô đi, hơn nữa là... một chuyến bay tư nhân.
Kể từ đó.
Người phụ nữ mặc áo đỏ không bao giờ gặp lại người thanh niên mặc áo đen, và cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì về người đó.
Bọn họ dường như là người của hai thế giới, chỉ là trong một thời gian đó, vì cô là người Việt Nam nên đã sinh ra ngoài ý muốn cùng xuất hiện.
Không hơn.
"Cả đời này, chúng ta sẽ vĩnh viễn không gặp lại sao?"
Tí tách.
Một giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt của người phụ nữ áo đỏ rơi xuống đất vỡ tan.
Dường như giọt nước mắt kia là tâm hồn thiếu nữ luôn tràn ngập niệm tưởng bị vỡ thành mảnh nhỏ vậy.
Cô đã mơ thấy người đàn ông đó không biết bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào cũng vậy, cũng chỉ là một bên mặt lãnh khốc của người đàn ông kia.
Anh như một vị thần, cứu cô thoát khỏi nguy hiểm lúc đó, anh như là ma quỷ trở thành cơn ác mộng của những thành viên tổ chức ngầm đó.
Nghĩ đến đây.
Người đẹp áo đỏ với đôi mắt ngấn lệ chậm rãi đặt ly cocktail trên tay lên bờ môi đỏ mọng rồi nhẹ nhàng uống một hớp.
"Ồ... vẫn không phải mùi đó."
Khóe miệng người phụ nữ áo đỏ đầy chua xót.
Bạch sắc hỏa diễm.
Loại rượu cocktail này đã trở thành cách cuối cùng của cô để tưởng nhớ về người đàn ông đó.
Nhưng cô đã xem qua vô số công thức rượu cocktail và tham khảo ý kiến của vô số người pha chế nổi tiếng, nhưng cô chỉ biết rằng loại cocktail này, được gọi là bạch sắc hỏa diễm, cô chưa từng nếm qua nó giống hệt như thức uống thuần túy của người đó.
"Tôi rất muốn gặp lại anh một lần và nói với anh... Cảm ơn.”
Sau khi nói xong, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, người phụ nữ áo đỏ uống một hơi cạn sạch ly cocktail.
Thức uống hơi đắng, giống như tâm hồn thiếu nữ của cô lúc này.
Đau thương và khó quên.
Chỉ là đúng vào lúc này.
Một vài người thanh niên với mái tóc sặc sỡ cùng nhau đi tới với nụ cười tà ác, vây người phụ nữ áo đỏ vào giữa.
Đùa cợt và cười nói:
"Ái chà!Người đẹp, một mình sao? Cô có muốn cùng anh em chúng tôi uống vài ly không?"