"Thật là một mỹ nữ.”
Khi Trương Viễn nhìn thấy người đẹp, trái tim anh ta khẽ run lên, bởi vì khuôn mặt quá xinh đẹp của người kia, vậy mà cũng không kém Bạch Tố Y một chút nào.
Đặc biệt, thân hình đó lồi lõm trước sau cong vênh, nóng bỏng, thậm chí còn tinh xảo hấp dẫn hơn cả Bạch Tố Y.
"Chẳng lẽ Lâm Thiệu Huy và người phụ nữ này... thuê phòng sao?"
Có vẻ như nghĩ tới điều gì đó.
Trong lòng Trương Viễn vô cùng ghen tị với Lâm Thiệu Huy:
"Tên khốn kiếp này, rõ ràng đã có nữ thần Bạch Tố Y của mình, còn ở bên ngoài quậy phá, đặc biệt nữ nhân này thật xinh đẹp như vậy.”
"Anh ta làm sao có thể hấp dẫn phụ nữ thích như vậy.”
Trương Viễn đập vô lăng phẫn nộ.
Nhưng sau đó, anh ta dường như nghĩ đến điều gì,vẻ mặt tức giận hơi cứng đờ, sau đó trong mắt hiện lên mừng như điên:
"Đúng rồi, mình phải đưa cho Bạch Tố Y những tấm hình của hai người này. Sau đó Bạch Tố Y nhất định sẽ ly hôn với Lâm Thiệu Huy.”
"Cho dù hai người không ly hôn, thì cơ hội của mình cũng đến.”
Khi nghĩ đến đây.
Trong lòng Trương Viễn vô cùng hưng phấn.
Lập tức, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, mở ra máy quay, sau đó điên cuồng chụp lại cảnh Lâm Thiệu Huy và Tư Mã Yên Nhi vừa bước ra khỏi khách sạn.
Cho đến khi hình ảnh của hai người trong cùng một khung được chụp lần lượt và chọn lọc.
Khóe miệng đầy nham hiểm của Trương Viễn ngày càng cong lên:
"Lâm Thiệu Huy, anh hãy chờ xem. Cho dù anh có mạnh mẽ đi chăng nữa thì sao chứ. Lần này tình cảm của Bạch Tố Y với anh chắc chắn sẽ rạn nứt.”
"Anh bị loại rồi.”
Khi nghĩ đến đây.
Trương Viễn lập tức khởi động xe và đi về phía tòa nhà Ngân Hà.
Đồng thời.
Quận Lộ Thượng.
Đây là nơi ở tạm thời mà Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y tạm thời thuê để ở.
Khi Lâm Thiệu Huy mở cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy phòng khách im ắng, ngay cả đèn tường trong phòng khách cũng không bật.
Vào lúc này, Thẩm Ngọc Trân và Bạch Sơn chắc hẳn đã đến bệnh viện để chăm sóc ông cụ Thẩm đi.
Mà Bạch Tố Y theo lý thuyết chắc là đã đi làm.
Nhưng.
Khi Lâm Thiệu Huy vừa bước vào phòng khách, liền sững sờ khi nhìn thấy có một người đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách
Mà người đó dĩ nhiên là... Bạch Tố Y!
“Bà… bà xã, em không đi làm sao?” Nhìn thấy Bạch Tố Y, nghĩ đến chuyện hiểu lầm tối hôm qua, vẻ mặt Lâm Thiệu Huy không khỏi lộ ra một tia xấu hổ.
Và vào giờ phút này.
Dường như cả đêm Bạch Tố Y không ngủ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên những tia máu.
Khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y, chợt lạnh lẽo:
"Anh còn biết trở về à. Tối qua anh đi đâu, làm cái gì rồi hả? "
Bạch Tố Y nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, như thể muốn nhìn thấy điều gì đó từ trên người anh.
Nghe nói như thế.
Lâm Thiệu Huy không kìm được sờ mũi, cười khan nói:
"Bà xã à, không phải tối hôm qua em không cho anh về sao? Anh mới ngủ một đêm ở bên ngoài, nghĩ chờ em bình tĩnh lại anh sẽ trở lại.”
"Bây giờ em không còn giận anh nữa đúng không?"
Lâm Thiệu Huy mỉm cười bước tới bên cạnh ghế sô pha, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt nói.
Mà nhìn thấy khuôn mặt cười đùa tí tửng của anh.
Bạch Tố Y kìm lại cơn giận của mình suốt đêm, trong lúc bất tri bất giác biến mất hơn phân nửa.
“Bà xã à, không phải là em đợi anh mà thức cả đêm đó chứ?” Lâm Thiệu Huy nhìn thấy đôi mắt của Bạch Tố Y đỏ ngầu, trong lòng anh không khỏi hiện nên xấu hổ và đau lòng.
Mà nghe nói như thế.
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y hơi ửng hồng, hung hăng lườm Lâm Thiệu Huy một cái rồi nói:
"Anh thiếu suy nghĩ lung tung, anh thích làm gì thì làm, sao em lại phải thức cả đêm chờ anh chứ.”
"Tối hôm qua, ta ngủ không biết ngủ ngon như thế nào đấy.”
Nói xong,Bạch Tố Y đứng thẳng dậy và nhấc túi lên:
"Được rồi. Bây giờ anh đã về, chúng ta chuẩn bị bữa trưa đi.Em đến công ty trước.”
Nói xong, Bạch Tố Y bước thẳng ra khỏi cửa, khóe miệng hiện lên nụ cười, rõ ràng lửa giận đối với Lâm Thiệu Huy đã bị dập tắt hoàn toàn.
Rất nhanh!
Khi Bạch Tố Y ra khỏi nhà, lái chiếc BMW đến trước cửa tòa nhà Ngân Hà.
Ngay lập tức cô đã nhìn thấy.
Một người đã chờ sẵn ở đó.
Đúng là... Trương Viễn.