"Đúng... người phụ nữ này!”
Gương mặt xinh xắn của Bạch Tố Y trở nên nhợt nhạt hơn mỗi khi lật xem một bức ảnh.
Cho đến cuối cùng xem hết các bức ảnh này, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô đã không còn có chút huyết sắc nào, nhợt nhạt như một tờ giấy.
Cô nhớ rõ người phụ nữ này.
Vì cô ta, cô ta là thủ phạm gây ra cuộc cãi vã của cô với Lâm Thiệu Huy tối hôm qua, cũng là cô ta ôm chặt Lâm Thiệu Huy như ôm người yêu của mình khiến trái tim Bạch Tố Y càng thêm đau đớn.
Tí tách!
Từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y từ từ rơi xuống.
Giờ phút này, Bạch Tố Y chỉ cảm thấy như có một con dao găm, mãnh liệt đâm vào tim mình.
Mặc dù trước kia cô đã xem thường Lâm Thiệu Huy, nhưng trải qua khoảng thời gian dài như vậy, từ lâu cô đã coi Lâm Thiệu Huy là chồng của mình, nhất là sau khi hai người cùng nhau trải qua những đau khổ và lo lắng.
Anh ấy không chỉ là chồng cô, còn là gia đình của cô.
Có thể đồng cam cộng khổ, họ có thể sống chết cùng nhau.
Nhưng cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Người đàn ông cô yêu nhất, vậy mà sẽ...
"Không!”
Nước mắt Bạch Tố Y tràn mi mà ra, cô ném mạnh điện thoại trở lại trên người của Trương Viễn.
Đôi mắt đẹp của cô ấy ướt đỏ lên, tràn ngập đau thương:
"Tôi không xem, tôi không nghe, tôi không tin.”
"Lâm Thiệu Huy yêu tôi nhiều như tôi yêu anh ấy. Anh ấy sẽ không phản bội tôi, tuyệt đối sẽ không.”
Bạch Tố Y vừa lau nước mắt vừa điên cuồng chạy về phía công ty.
Nhìn dáng vẻ đau thương của Bạch Tố Y, nghe cô tự lừa dối mình.
Khóe miệng Trương Viễn không khỏi lộ ra một vòng cung quỷ mị.
Anh ta biết rằng kế hoạch của mình đã thành công.
"Ha ha ha... Lâm Thiệu Huy, anh hãy chờ xem! Chờ tôi dựa vào cây đại thụ Diệp gia, đến lúc đó tại liên hợp với người nhà họ Bạch, coi như là bọn người Điền Hạo ủng hộ anh thì anh vẫn là xong đời!"
"Bạch Tố Y là của tôi, mạng của anh cũng là của tôi.”
Khi nghĩ đến đây.
Ngay lập tức Trương Viễn rời đi với một nụ cười sảng khoái.
Trong công ty.
Văn phòng Giám đốc điều hành.
Bạch Tố Y ngây ngốc ngồi vào trước bàn làm việc, cả người như mất hồn, vẻ mặt mê man, ngơ ngẩn
Tí tách!
Tí tách!.
Hết giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác từ trong hốc mắt cô rơi xuống, tim cô đau vô cùng...
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào khung ảnh trên tay.
Trong khung ảnh này, có một nam một nữ, người nào người nấy nở nụ cười hạnh phúc, tài sắc vẹn toàn trời đất tạo nên một đôi.
Nam chính là Lâm Thiệu Huy, và nữ chính là cô Bạch Tố Y.
Đây là bức ảnh duy nhất của cô và Lâm Thiệu Huy.
Trước đây, cô đã giữ nó trong két sắt của mình, cô sẽ lấy khung hình này ra chỉ khi không có ai xung quanh, cô mới có thể lấy cái này ra, cười hạnh phúc một cách ngốc nghếch.
Mà bây giờ.
Nhìn hai người đang cười rất ngọt ngào trong bức ảnh, trái tim cô hoàn toàn tan nát.
"Hu hu hu..."
Bạch Tố Y gục ở trên bàn, cả người âm thầm khóc, sau đó thành tiếng khóc thầm.
Tiếng khóc của cô lộ ra tràn đầy đau thương và thất vọng:
"Lâm Thiệu Huy, anh không phản bội em đúng không? Em biết dù cả thế giới phản bội em thì anh cũng sẽ đứng bên cạnh em, đúng không?"
Bạch Tố Y tự hỏi mình nhiều lần.
Cô dường như nói xong với bản thân mình rằng tất cả những điều này chỉ là hiểu lầm, và Lâm Thiệu Huy sẽ không làm việc gì có lỗi với mình.
Trong phòng yên tĩnh trống trải, không ai có thể cho cô câu trả lời.
Thời gian chậm rãi trôi qua.Toàn bộ buổi sáng, Bạch Tố Y chìm trong trạng thái đầu óc mông lung này.
Đôi mắt xinh đẹp của cô gần như sưng đỏ.
Mà vào giữa buổi trưa.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Người gọi đến lại là Trương Viễn.