Cùng lúc đó!
Bên trong phòng chữ Thiên, tiếng đạp cửa liên tục phát ra.
Giờ phút này, Trương Viễn đang thở hồng hộc, anh ta lau mồ hôi trên trán rồi nói với Diệp Thần:
"Diệp Thiếu, cửa hội quán của anh cứng quá. Tôi đạp nhiều như vậy vẫn còn chưa đá văng ra được."
Trương Viễn chỉ cảm thấy mệt mỏi và co cắp.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ việc phá cửa lại khó đến vậy.
Mà nhìn thấy một màn này.
Sắc mặt của Diệp Thần càng thêm âm trầm:
"Anh thật sự là một tên vô tích sự. Tiếp tục đá đi, nó sắp mở rồi."
"Đợi một lát thuộc hạ của tôi ngăn chặn Lâm Thiệu Huy, sau khi bắt được anh ta, tôi sẽ cho đám vệ sĩ đó giúp anh."
Vừa được tin Lâm Thiệu Huy đang đến.
Diệp Thần phái toàn bộ vệ sĩ của mình đi bắt Lâm Thiệu Huy. Mà bây giờ thời gian đã lâu như vậy rồi, sợ là đã bắt được Lâm Thiệu Huy rồi.
Nghe nói như thế, mặt mũi Trương Viễn tràn đầy nịnh nọt gật đầu nhẹ, sau đó tiếp tục ra sức đạp mạnh mẽ vaod cửa toilet, đá đi đá lại không ngừng.
Rầm.
Răng rắc.
Sau một cú đá, tiếng ván gỗ nứt ra khiến tinh thần Trương Viễn và Diệp Thần chấn động.
Bọn họ nhìn thấy một vết nứt nhỏ xuất hiện ở phía trên cửa phòng toilet.
"Hahaha... Cuối cùng thì tôi cũng phá được rồi."
Trương Viễn lau mồ hôi trên trán, cả người mừng như điên.
Diệp Thần đứng bên cạnh cũng bị kích động không tự chủ được, hét lên với Bạch Tố Y ở bên trong qua khe nứt đó:
"Bạch Tố Y, cô nhìn thấy chưa? Cửa sắp bị phá vỡ, tôi khuyên cô, đừng ngoan cố phản kháng, mau đi theo tôi. Như vậy tôi có thể sẽ cân nhắc tha cho Lâm Thiệu Huy chồng cô một mạng.”
"Nếu không, khi chúng tôi phá cửa xông vào, như vậy chúng tôi không chỉ luân phiên làm cô mà thậm chí còn giết chết Lâm Thiệu Huy. Hahaha..."
Giọng nói của Diệp Thần cực kỳ hưng phấn, trong lời nói có một tia tà ác nồng đậm.
Mà nghe nói như thế.
Trong phòng toilet, khuôn mặt Bạch Tố Y đột nhiên tái nhợt đến cực điểm.
"Lâm... Lâm Thiệu Huy sẽ không có chuyện gì. Các anh tuyệt đối không bắt được anh ấy."
Bạch Tố Y có thể cảm giác được công dụng của thuốc lúc này đã dần dần biến mất.
Lòng cô vô cùng lo lắng cho Lâm Thiệu Huy.
Dù biết rằng sức mạnh của Lâm Thiệu Huy vô cùng lớn, nhưng anh muốn đối mặt là những tên vệ sĩ của nhà họ Diệp không kém phần hung dữ và tàn nhẫn.
Liệu Lâm Thiệu Huy có thể địch nổi sao?
Rầm!
Nhưng đúng lúc này, Trương Viễn lại đạp mạnh vào cửa một cước, lập tức khiến khe cửa mở lớn hơn một ít nữa.
Tiếng cười tà ác của Diệp Thần và Trương Viễn ở ngoài cửa phát ra cũng càng trở nên cao vút.
"Tiếp tục đi. Sắp thành công rồi."
Diệp Thần hưng phấn đỏ bừng cả người.
Dường như anh ta đã thấy rằng mình đã có thể đè Bạch Tố Y xuống đất bất cứ lúc nào, cảnh tượng ở trước mặt Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ chà đạp thật là thú vị.
Nghĩ đến cảnh tượng tà ác này, Diệp Thần không khỏi móc ra hạ thân của mình hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Nhìn dáng vẻ của Diệp Thần, khuôn mặt Trương Viễn nhanh chóng nở ra một nụ cười nịnh nọt, gật nhẹ đầu, điên cuồng đạp vào cánh cửa đã dần dần bị phá vỡ
Rầm rầm rầm.
Một cước lại một cước!
Sau mỗi một cước rơi xuống, vết nứt trên cửa phòng toilet càng lớn, cảnh tượng bên trong dần dần lộ ra trước mắt hai người.
Cho đến khi một cước cuối cùng rơi xuống.
Rầm!
Toàn bộ cánh cửa của căn phòng bị vỡ nát, từng mảnh ván gỗ bay tứ phía.
Mà Trương Viễn và Diệp Thần thì vô cùng phấn khích khi thấy Bạch Tố Y đang ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp đó hiện rõ sự hoảng sợ và tuyệt vọng.
Đã xong!
Hoàn toàn kết thúc.
Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y, trên bàn tay trắng như ngọc của cô còn có thêm một con dao tỉa lông mày.