“Không thể! Tên này làm sao… làm sao có thể trở thành thầy của Diệp Ngôn.”
Trong mắt Thường Nguyên hiện lên vẻ hoảng sợ khó tin.
Diệp Ngôn đi theo một bác sĩ thiên tài, mặc dù không biết tên của người đó, nhưng nếu Lâm Thiệu Huy là thầy của cậu ta, có nghĩa là Lâm Thiệu Huy là thầy của bác sĩ thiên tài đó?”
Thật khó tin, dù sao Lâm Thiệu Huy chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy không quan tâm đến cú sốc của Diệp Trần và Thường Nguyên.
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Ngôn đang cúi đầu trên mặt đất, ánh mặt hiện lên tia lạnh lẽo:
“Cậu muốn cản tôi?”
Đoàng.
Có bốn chữ đơn giản, nhưng rơi vào tay Diệp Ngôn lại giống như sấm sét, khiến thân thể cậu run lên kịch liệt.
“Thưa thầy, con không dám!”
Diệp Ngôn cúi đầu, trán gần như sắp chạm đất, giọng nói run rẩy:
“Chỉ là con muốn biết, tại sao thầy lại tức giận với Diệp Trần đến mức muốn giết nó?”
Diệp Ngôn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng cậu biết rằng thầy của cậu là người không bao giờ gây rắc rối, chỉ có thể là Diệp Trần sinh sự trước.
Nghe thấy điều này.
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy thêm lạnh.
“Em trai cậu muốn quấy rối Bạch Tố Y!”
Cái gì?
Ngay khi nghe được lời này, Diệp Ngôn gần như bị sốc.
Cậu biết đó là vợ yêu của thầy, Bạch Tố Y. Không nói đến Diệp Trần, nếu cậu dám ngăn cản, người kia sẽ lập tức giết chết cậu.
Thậm chí, sẽ có một thảm họa kinh hoàng giáng xuống cả nhà họ Diệp!
Tí tách!
Tí tách!
Mồ hôi dày đặc chảy xuống từ trán Diệp Trần.
Làm sao bây giờ?
Là cậu chủ của nhà họ Diệp uy nghiêm, lúc này Diệp Ngôn hoàn toàn hốt hoảng.
Sau khi trầm ngâm một lúc, cậu không khỏi thở dài với Lâm Thiệu Huy:
“Con hiểu rồi! Là tội của Diệp Trần không thể tha thứ! Thưa thầy, mọi chuyện hoàn toàn để thầy định đoạt!”
Bùm!
Lời nói của Diệp Ngôn vang bên tai Diệp Trần, giống như là sét đánh giữa trời xanh, làm cho cậu hoàn toàn hoảng sợ.
“Anh à, anh… anh không thể làm thế được, em là em của anh, sao anh có thể làm điều này với em?”
“Còn nữa, kẻ này là ai? Nó chỉ là một tên nhà quê của đất Nam Giang! Chúng ta là con cháu nhà họ Diệp. Anh nhận nó là thầy, là đã làm mất mặt nhà họ Diệp! Bây giờ, anh còn đồng ý cho nó giết em! Anh…”
Diệp Trần tức giận đến mức nổi điên trách móc Diệp Ngôn.
Nghe thấy điều này.
Trong mắt Diệp Ngôn hiện lên vẻ phức tạp, ánh nhìn Diệp Trần đầy thương hại.
“Diệp Trần, đừng trách anh! Cậu làm việc xấu, ức hiếp người khác. Anh đã nhắc cậu phải bỏ thói xấu ấy từ lâu!”
“Nhưng cậu không chịu nghe!”
“Giờ đây, cậu liều lĩnh chống đối thầy của anh, cùng với cô Tố Y! Cậu đáng bị trừng phạt!”
Lời nói của Diệp Ngôn khiến cho Diệp Trần run lên, cả người phát lạnh.
Kết thúc tại đây sao?
Cậu ta không thể tin được rằng Lâm Thiệu Huy có quyền lực đáng sợ như vậy, khiến cho Diệp Ngôn luôn kiêu ngạo, lại ngoan ngoãn nghe lời, đơn giản là không thể tin được.
Bịch bịch bịch!
Lúc này, cậu ta nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đang bước từng bước về phía cậu.
Khuôn mặt Diệp Trần thậm chí còn tái đi:
“Không! Lâm Thiệu Huy, tao không biết mày cho anh tao uống bùa mê thuốc lú gì! Nhưng mày phải nghĩ thấu đáo, tao là người nhà họ Diệp, mày giết tao, tương đương với gây chiến với cả nhà họ Diệp của tao!”
“Mày sẽ chết, vợ mày cũng chết, cả nhà mày sẽ chết!”