Âm thanh rền vang!
Khi rơi vào tai Ngụy Phượng Hoàng và mọi người xung quanh, tất cả đều hoang mang.
Tướng Huy?
Mí mắt đám người Ngụy Phượng Hoàng giật liên hồi, bọn họ không hiểu người mà chiến thần Long Hổ và mười vạn binh lính muốn gặp là ai?
Tướng Huy ở đâu?
Tướng Huy là ai?
Họ đảo mắt một vòng quanh, quét qua từng người vị trí, cuối cùng họ mới kinh ngạc phát hiện ra.
Chỉ có duy nhất một người khẽ gật đầu với chiến thần Long Hổ và mười vạn binh sĩ!
Đó là… tên giết người Lâm Thiệu Huy!
Khi nhận ra điều này.
Tất cả mọi âm thanh trong đồn cảnh sát đều biến mất.
Yên lặng đến đáng sợ.
Hết người này đến người khác, họ nhìn Lâm Thiệu Huy như thể nhìn thấy một bóng ma.
Đặc biệt!
Bịch bịch bịch!
Từng tiếng bước chân của Lâm Thiệu Huy rơi vào tai mọi người, giống như một loạt tiếng sét, khiến tim mỗi người đập loạn xạ.
Anh ấy là… tướng Huy?
Không thể, làm sao có thể.
Cho dù là Ngụy Phượng Hoàng hay những người khác, nội tâm đều họ đều đang gào thét.
Thật không thể tin được!
Không tin được một chút nào!
Một kẻ sát nhân là một vị tướng gây chấn động Việt Nam!
Điều này…
Ngụy Phượng Hoàng thấy toàn thân run lẩy bẩy, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Lâm Thiệu Huy?
Tướng Huy!
Lúc này, Ngụy Phượng Hoàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng trong phòng thẩm vấn.
Hồng Cường đấm vào bụng của anh ta và bị gãy cánh tay.
Cơ bụng tám múi săn chắc của Lâm Thiệu Huy, và sáu vết thương bất thường.
Còn có!
Hai viên cảnh sát không thể tấn công bởi áp lực của Lâm Thiệu Huy.
Cảnh tượng giống như phim, lúc ẩn lúc hiện trong đầu Ngụy Phượng Hoàng.
Khiến cho cơ thể ông run lên như cầy sấy.
Tí tách!
Tí tách!
Một hôi lạnh túa ra trên trán ông, nhỏ giọt xuống đất.
Sợ hãi!
Tuyệt vọng!
Khoảnh khắc này khiến cho lòng Ngụy Phượng Hoàng suy sụp, bàn chân ông mềm nhũn, thoáng cái, ông liền ngã xuống đất.
“Không… không thể nào! Người tôi muốn ra tay là tướng Huy sao?”
“Làm sao có khả năng? Diệp Minh, thằng khốn này, tao nguyền rủa cả nhà mày!”
Trái tim của Ngụy Phượng Hoàng đang gào thét tuyệt vọng.
Không chỉ có ông ta!
Một vài viên cảnh sát cũng ngã nhào xuống đất.
Đó là Hồng Cường và hai viên cảnh sát, sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy đi về phía chiến thần Long Hổ, mặt mũi ba người bọn họ đều tối sầm lại, sợ chết khiếp.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy đã đi đến cửa.
Trước sự chứng kiến của những viên cảnh sát, chiến thần Long Hổ và mười vạn binh sĩ như thể nhìn thấy vị vua của mình, ai nấy đều cúi gằm mặt.
Họ không thể tin được.
Cảnh tượng thật gây sốc.
Chỉ là!
Lâm Thiệu Huy không quan tâm, khi ra đến cửa, ánh mắt anh đột nhiên thay đổi, nhìn thấy Ngụy Phượng Hoàng trên mặt đất.
Bùm!
Ánh mắt anh rơi lên người Ngụy Phượng Hoàng, khiến cho da đầu ông nổ tung!
Không một lời, ông đột nhiên ngồi dậy, quỳ xuống dưới chân Lâm Thiệu Huy, liên tục dập đầu như gà mổ thóc:
“Tướng… tướng Huy! Tôi không biết anh là tướng Huy nên đã làm việc có lỗi với anh. Tôi là thứ khốn nạn, xin tướng Huy tha cho tôi, tha mạng cho tôi!”