Tí tách!
Tí tách!
Những giọt máu đỏ tươi không ngừng nhỏ ra từ trái tim của Diệp Minh.
Toàn thân của anh hoàn toàn đông cứng.
Một chút sức lực trên người anh cũng nhanh chóng tiêu tan.
“Lâm Thiệu Huy… tướng Huy!”
Khóe miệng Diệp Minh phun ra mấy chữ cuối cùng.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định không muốn gặp người này, người này chính là ác quỷ.
Rầm!
Xác Diệp Minh đổ ập xuống đất.
Diệp Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm.
Ông quay về phía những thành viên của nhà họ Diệp và nói:
“Mọi người nghe đây, lần này là Diệp Ngôn cứu chúng ta! Trong tương lai, Diệp Ngôn sẽ là người kế thừa tiếp theo của dòng họ Diệp.”
Ôi!
Nghe vậy, những người họ Diệp nhìn Diệp Ngôn như thể đang thấy một anh hùng.
Trước sự ngưỡng mộ của mọi người.
Vẻ mặt của Diệp Ngôn bừng bừng hưng phấn.
Cậu biết từ này cậu đã hoàn toàn khác, Lâm Thiệu Huy, chính là tướng Huy và là thầy của cậu.
Sự biết ơn sâu sắc tràn ngập hoàn toàn trong trái tim Diệp Ngôn, cậu quyết định rằng cậu sẽ một lòng đi theo Lâm Thiệu Huy và không bao giờ hối hận.
…
Vào lúc này.
Tại bệnh viện số 1 thành phố Nam Giang, trong một phòng điều trị cao cấp.
Bầu không khí vô cùng ức chế.
Trên giường bệnh, chân của Trần Thái Công được băng bó, đám người Thẩm Kiến nói với ông mà nước miếng tung bay.
“Thẩm Thái Công, đây là lỗi của cháu, cháu có thể xin lỗi Bạch Tố Y! Nhưng những gì cháu làm là vì lợi ích của em ấy!”
“Dù sao cậu ta cũng là con cháu nhà họ Diệp, Bạch Tố Y làm dâu nhà họ Diệp, chẳng phải tốt gấp ngàn vạn lần làm vợ của Lâm Thiệu Huy sao.”
“Còn nữa, Lâm Thiệu Huy bây giờ là kẻ sát nhân, xúc phạm nhà họ Diệp. Cậu ta xem như xong đời rồi!”
Khuôn mặt Thường Nguyên có một dấu tay đỏ tươi.
Ở đây còn có hai cha con Bạch Tố Y và Bạch Tuần Sơn.
Tuy nhiên, anh cũng không quan tâm.
Không ngừng thanh minh.
Và nghe thấy điều này.
Vẻ mặt của Thẩm Thái Công, Thẩm Kiến và Thẩm Kiệt hoàn toàn sợ hãi.
Dòng họ Diệp!
Là một trong tứ đại gia tộc của tỉnh nam Lộc, nếu Lâm Thiệu Huy dám giết người nhà họ Diệp, đồng nghĩa với việc anh đã gây thù với người nhà họ Diệp.
Bây giờ, không chỉ Lâm Thiệu Huy xong đời, mà họ cũng đã xong đời
“Thường Nguyên, cậu và cậu ta có câm miệng hay không?” Bạch Tuấn Sơn tức giận, gào ầm lên.
Ông nhìn về phía Thường Nguyên, muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn này.
“Mày hại Lâm Thiệu Huy, mày cũng hại con gái tao!”
“Mẹ kiếp, cho dù có là ma, tao cũng không tha cho mày đâu!”
Bạch Tuấn Sơn rất tức giận.
Bạch Tố Y như người mất hồn.
Cô không ngờ khi tỉnh dậy đã phải nghe tin Lâm Thiệu Huy đã giết Diệp Trần rồi bị bắt lên đồn cảnh sát.
“Lâm Thiệu Huy! Lâm Thiệu Huy!”
Bạch Tố Y gọi tên Lâm Thiệu Huy trong tuyệt vọng, những giọt nước mắt long lanh như pha lê rơi ra từ hốc mắt cô.
“Sao anh ngốc như vậy! Đồ ngốc, nếu anh bị kết án tử hình, chắc chắn em sẽ chết cùng với anh!”
Lúc này, Bạch Tố Y hoàn toàn mất đi hứng thú với mọi thứ.
Cô chỉ biết rằng Lâm Thiệu Huy sống, thì cô sống.
Còn nếu anh chết, cô sẽ chết theo anh!
Vào thời điểm này.
Thẩm Thái Công trên giường bệnh, lập tức lên tiếng:
“Bạch Tố Y, Bạch Tuấn Sơn, đừng nóng vội! Điều quan trọng lúc này không phải lỗi của Thường Nguyên hay Lâm Thiệu Huy, mà là sự tức giận của dòng họ Diệp!”
“Cho nên ta muốn mấy người đến nhà họ Diệp… quỳ xuống xin lỗi họ!”
“Cho dù nhà họ Diệp có muốn hay không, ta cũng muốn con sang tên tất cả tài sản sang cho họ, thậm chí cả con bé Bạch Tố Y, nếu cần cũng mang cho nhà họ Diệp. Làm mọi giá phải có được sự tha thứ của họ!”
Cái gì?
Lời nói của Thẩm Thái Công khiến những người nhà Bạch Tố Y biến sác.