Tên khốn kiếp!
Thằng nhóc!
Khi Lâm Sở nghe được lời nói của thanh niên, bàn tay định hất cánh tay của Tư Mã Yên Nhi lập tức khựng lại, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
Và Tư Mã Yên Nhi nhận ra sự tức giận trên khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy, cô nhìn chằm chằm vào thanh niên, hét lớn:
“Hoàng Phủ Hiên, súc miệng đi! Anh mới mà thằng nhóc, anh mới là tên khốn kiếp!”
Tư Mã Yên Nhi tràn đầy tức giận.
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, nếu thanh niên đối diện còn dám ăn nói thô lỗ, nhất định cô sẽ đập cho anh ta một trận tơi bời.
“Em…”
Gương mặt của Hoàng Phủ Hiên trở nên âm u.
Cậu ta không ngờ Tư Mã Yên Nhi sẽ bảo vệ Lâm Thiệu Huy.
Nhưng khi anh thấy Tư Mã Yên Nhi thực sự tức giận, cậu chỉ có thể nén lửa giận trong lòng xuống:
“Được rồi, Yên Nhi! Vậy em nói cho anh biết, người này là ai? Sao em lại gần gũi anh ta đến vậy?”
Lúc này.
Ánh mắt của Hoàng Phủ Hiên đầy ghen tị.
Cậu và Tư Mã Yên Nhi đã bên nhau từ khi cả hai còn là đứa trẻ, thậm chí trong mắt mọi người, họ còn là một cặp trời sinh, xứng đôi vừa lứa.
Tuy nhiên, Tư Mã Yên Nhi đã từ chối tình cảm của cậu hết lần này đến lần khác.
Và bây giờ, cậu không thể ngờ.
Cậu theo đuổi Tư Mã Yên Nhi nhiều năm như vậy, còn chưa được đụng vào bàn tay của cô, vậy mà cô làm nắm tay một kẻ mạt hạng thế kia.
Đã thế.
Khi Hoàng Phủ Hiên nhìn thấy Lâm Thiệu Huy ăn mặc bình thường, cầm theo giỏ rau, ăn mặc như nội trợ gia đình, cậu tức đến nổ phổi.
Cảm nhận được sự tức giận của Hoàng Phủ Hiên, Tư Mã Yên Nhi khẽ cười.
Cô dùng bàn tay ngọc của mình ôm lấy cánh tay của Lâm Thiệu Huy, gần như áp cả người cô vào vai anh, rồi nói:
“Hoàng Phủ Hiên, để tôi nói cho anh biết, tôi đã có bạn trai rồi!”
“Anh ấy là bạn trai của tôi!”
Bùm!
Nghe được lời này, đôi mắt của Hoàng Phủ Hiên đỏ đi.
“Không… anh không tin! Yên Nhi, em đang nói dối anh đúng không? Em luôn không thích tiếp xúc với đàn ông, làm sao lại có bạn trai được?”
Nói xong điều này.
Hoàng Phủ Hiên nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy bằng đôi mắt đỏ rực, kèm theo đó là sự ớn lạnh sâu sắc.
“Anh bạn, anh nói đi! Tư Mã Yên Nhi dùng anh làm bình phong không? Cô ấy đưa anh bao nhiêu tiền? Ba triệu hay ba mươi triệu?”
Vừa nói.
Hoàng Phủ Hiên lập tức lấy ra một xấp vé màu đỏ từ túi xách của mình, và ném chúng vào chân Lâm Thiệu Huy như đang ném rác.
“Đây là bốn ngàn đô! Cầm tiền rồi biến khỏi đây! Nếu còn làm phiến Tư Mã Yên Nhi, đừng trách ông đây đánh gãy chân anh!”
Và khi nghe được điều này.
Đôi mắt Lâm Thiệu Huy hơi nheo lại, khóe miệng cong lên thành hình vòng cung.
“Cậu không tin?”
Cái gì?
Hoàng Phủ Hiên sửng sốt, không ngờ người đàn ông tầm trường trước mắt lại dám nói với cậu kiểu ấy.
“Anh là cái thá gì, làm sao xứng với Tư Mã Yên Nhi! Cho dù có giết ông đây, ông cũng không tin…”
Lời nói của Hoàng Phủ Hiên đầy khinh thường và mỉa mai.
Nhưng vừa dứt lời, cảnh tưởng tiếp theo khiến anh ta và Tư Mã Yên Nhi đều ngơ ngác.
“Vậy thì, tôi sẽ chứng minh.”
Lâm Thiệu Huy nói như bỡn cợt.
Một bàn tay to lớn của anh duỗi ra, mạnh mẽ ôm lấy thân thể mong manh của Tư Mã Yên Nhi.
Không chỉ có vậy.
Đôi bàn tay to lớn như móng vuốt đặt lên mông của Tư Mã Yên Nhi, không ngừng nhào nặn.
Và đôi môi của anh ấn lên đôi môi đỏ mọng của Tư Mã Yên Nhi.