Rất nhanh!
Tiếng “cắt” của đạo diễn vang lên.
Video quảng cáo và poster đã trong quá trình hoàn chỉnh.
Gần như ngay lập tức, đạo diễn hay nhân viên quay phim đều vỗ tay nhiệt liệt, vang khắp hội trường. Mọi người đều nhìn Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Anh Lâm Thiệu Huy, cảnh quay của vợ chồng anh quá xuất sắc. Đây là lần đầu tiên em quay suôn sẻ như vậy!”
“Phải, còn không có cảnh quay hỏng, thật không thể tin được! Vợ chồng anh quá xuất sắc!”
“…”
Bên cạnh đạo diễn và nhân viên quay phim, các nhiếp ảnh gia cùng không ngừng thán phục.
Nụ cười trên miệng Bạch Tố Y vô cùng ngọt ngào.
Cô cũng không ngờ mình và Lâm Thiệu Huy có thể ăn ý như vậy, chỉ một cái liếc nhìn, hai người đều cùng tạo dáng hoàn hảo.
Chỉ là.
Đúng lúc này.
Trợ lý Hồng Vân chạy đến với khuôn mặt tái mét, nói với Bạch Tố Y.
“Cô Bạch Tố Y, đã xảy ra chuyện. Tôi vừa chuyển vài bức ảnh chụp mẫu của hai người đến một số đài truyền hình. Tất cả đều bị từ chối!”
Cái gì?
Nghe đến đây, mọi người đều sững sờ.
Họ không ngờ đến trường hợp này.
“Hồng Vân, chẳng phải chúng ta đã thương lượng với các đài truyền hình rồi sao? Tiền đặt cọc quảng cáo cũng đã trả, sao họ lại từ chối chúng ta?” Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y biến sắc.
Nếu bị các đài truyền hình từ chối, tất cả quảng cáo họ đã quay sẽ chẳng còn giá trị gì cả.
Chuyện này…
“Cô Bạch Tố Y, phản hồi của các đài truyền hình đều giống nhau. Họ nói cô và chủ tịch không phải người nổi tiếng, không có danh tiếng nên từ chối hợp tác!”
“Thậm chí, ngay cả những thương lượng trước đó cũng vô hiệu!”
Ôi!
Một lời nói, tất cả mọi người trong trường quay đều choáng váng.
Họ làm việc chăm chỉ để hoàn thành cảnh quay, nhưng lại bị đài truyền hình từ chối thẳng thừng, điều này tương đương với nỗ lực của họ bị đổ xuống sông, xuống biển. Ai nấy cũng không giấu được sự thất vọng.
Đột nhiên, tiếng chửi rủa vang vọng khắp trường quay.
Sắc mặt của Bạch Tố Y cũng tái đi.
Việc từ chối hợp tác của đài truyền hình tương được với việc kế hoạch PR cho Bạch Lạc bị loại bỏ. Đây là một đòn nặng nề đối với Bạch Lạc.
“Phải làm sao đây?” Bạch Tố Y lo lắng, trán đổ mồ hôi.
Đúng lúc này.
Lâm Thiệu Huy nhìn thẳng vào Trịnh Thiên Hạo, lạnh lùng nói.
“Cậu làm đúng không?”
Mọi âm thanh trong trường quay liền im bặt, mọi người đồng loạt nhìn Trịnh Thiên Hạo.
Băn khoăn!
Nghi ngờ!
Họ không thể tin rằng Trịnh Thiên Hạo - một ngôi sao lớn lại làm ra chuyện tồi tệ như vậy.
Nhưng…
“Phải, tôi làm đấy!”
Trịnh Thiên Hạo không định che giấu, ánh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, sự ghen tự bùng lên trong đôi mắt đến đỉnh điểm.
“Bạch Tố Y, tôi nói cho cô biết, cô mời Trịnh Thiên Hạo này, thì đoạn quảng cáo nhất định phải có mặt tôi!”
“Hơn nữa, cô phải đích thân quay cảnh hôn thì tôi mới để yên!”
Ôi!
Trịnh Thiên Hạo này đúng là không biết xấu hổ.
Cậu ta thể hiện rõ ý đồ xấu với Bạch Tố Y.
“Ngày nào cô không diễn cảnh hôn vào tôi, ngày đó quảng cáo của cô không lên truyền hình được. Cô không bao giờ đóng cảnh hôn với tôi, thì quảng cáo ấy không phải giờ được đưa lên!”
“Như thế nào? Cô cầu xin tôi đi! Hahaha…”
Trịnh Thiên Hạo làm vẻ mặt kiêu ngạo điên cuồng.
Đối với cậu, rõ ràng việc cắt đứt các kênh tuyên truyền của Bạch Tố Y thì tương đương với việc cô phải xuống nước với cậu.
Cậu ta muốn lợi dụng Bạch Tố Y một cách trắng trợn.
Thậm chí, cậu còn muốn hôn, sờ soạng cô trước mặt Lâm Thiệu Huy, để giải tỏa nỗi ghen tị ban nãy.
Đúng lúc Trịnh Thiên Hạo đắc ý nhất.
Một bàn tay xuất hiện trước mắt cậu như tia chớp, sau đó…
Chát!
Một cái tát rơi xuống, khuôn mặt Trịnh Thiên Hạo lập tức biến dạng.