"Huyết Long Huyết Hổ chào đức vua!"
Khi những lời của chiến thần Long Hổ vang lên...
Khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, con ngươi gần như muốn rớt ra ngoài.
Đức vua?
Bọn họ có nghe lầm không? Chiến thần Long Hổ thực sự gọi người đó là đức vua?
Đại não của mọi người đều mất đi khả năng hoạt động, sóng gió trong lòng nổi lên, hai mắt đờ đẫn nhìn chiến thần đang quỳ trên mặt đất.
Chiến thần Long Hổ là tôn sư đỉnh cấp, trên cả vạn người mà lại quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy.
"Không thể nào! Sư phụ, hai người nhất định có nhầm lẫn gì rồi. Sao một tên rác rưởi lại có thể là vua gì chứ?"
Bạch Hổ không thể tin được mà gầm lên.
Không ngờ, vừa dứt lời.
"Câm miệng!"
Chiến thần Long Hổ cùng nhau gầm lên, đồng thời lạnh lùng nhìn Bạch Hổ: "Mày là cái gì là dám xúc phạm đức vua? Nếu không có sự bồi dưỡng của đức vua thì sẽ không có chiến thần Long Hổ như vây giờ đâu."
Bồi dưỡng?
Mọi người lại một lần nữa sững sờ, vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy đang xúc phạm Bạch Hổ khi nói Bạch Hổ là đệ tử của đệ tử của anh, không ngờ lời anh nói lại là sự thật!
Chiến thần Long Hổ lại do người trước mặt mình này bồi dưỡng sao?
"Không thể! Đây là không thể nao! Dựa vào cái gì chứ, tại sao?"
Bạch Hổ hét lên một cách điên cuồng, không thể tin được rằng hai chiến tướng của mình thực sự được luyện hóa bởi một tên còn trẻ như vậy.
“Dựa vào cái gì?” Huyết Long đột nhiên hét lên:
"Chỉ bằng cậu ấy, chỉ cần một tay là có thể giết chết ba vị chiến thần!"
"Chỉ bằng cậu ấy, cũng có thể gọi là xương sống của Việt Nam!"
"Chỉ bằng cậu ấy, thanh danh của Việt Nam có thể lừng lẫy!"
Những lời này đều khiến cả hiện trường như muốn nổ tung.
Hóa ra anh chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Việt Nam.
Người anh hùng trong truyền thuyết!
Mọi người lần lượt cười khổ, với những điều đó cũng đủ để khiến chiến thần Long Hổ quỳ xuống rồi.
"Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy được?"
Bạch Hổ cũng hết hồn, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Lúc này, Huyết Long hừ lạnh một tiếng, mắng:
"Bây giờ mày nói xem, cậu ấy dựa vào cái gì?"
Phịch!
Bạch Hổ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi sâu xa: "Anh Lâm Thiệu Huy, tôi… tôi biết sai rồi!"
Ngay cả hai vị sư phụ của anh ta cũng đều là do đối phương một tay bồi dưỡng.
Vậy thì anh ta là gì trong mắt đối phương chứ?
"Xúc phạm đức vua, tôi đáng muôn chết!"
Tính tình của Huyết Hổ rất nóng nảy, ông ta lập tức giơ bàn tay to lên, với khí thế uy nghiêm muốn tát chết Bạch Hổ.
Bạch Hổ không dám phản kháng, nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt chờ chết.
"Huyết Hổ, đủ rồi."
Nhưng lúc này, Lâm Thiệu Huy thản nhiên quát: "Tốt xấu gì cũng là đệ tử của ông, ông thật sự muốn giết chết luôn sao?"
“Đức vua, giết thì giết thôi.” Huyết Hổ hừ lạnh, tuy rằng không muốn, nhưng Bạch Hổ đã xúc phạm đức vua, đây là tội nặng nhất trong Huyết luật.
“Được rồi, người này còn chưa giết được, anh ta vẫn còn hữu dụng.” Lâm Thiệu Huy chậm rãi đi tới.
Lúc này Huyết Hổ mới buông tay, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Đức vua nhân từ, còn không mau dập đầu cảm tạ đức vua đi?"
Bạch Hổ không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ tha thứ cho anh ta, trong lòng thậm chí còn thấy biết ơn và có lỗi, liên tục dập đầu với Lâm Thiệu Huy:
"Cám ơn đức vua đã không giết!"
"Không cần cảm ơn. Muốn tôi không giết anh cũng được, nhưng tôi có một điều kiện." Lâm Thiệu Huy đứng trước mặt Bạch Hổ, từ trên cao nhìn xuống:
"Tôi muốn anh giao lại vị trí người thừa kế nhà họ Bạch!"