Sau khi Lâm Thiệu Huy trở về chỗ ngồi, rốt cuộc vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cũng không thể kiềm chế nghi ngờ trong lòng được nữa, quay đầu hỏi Bạch Tố Y:
“Bạch Tố Y, tại sao bà ta lại lập con làm gia chủ kế nhiệm vậy?”
“Con cũng không biết nữa.” Bạch Tố Y cười khổ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy:
“Dường như có liên quan đến anh ấy nhỉ?”
Trực giác nói cho cô biết tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy?
Hai vợ chồng kinh hãi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, đám nhân vật lớn kia cung kính như vậy là bởi vì thằng con rể phế vật này sao?
Chuyện này... làm sao có thể chứ?
Lâm Thiệu Huy cười khổ: “Vợ, em cũng đề cao anh quá rồi đấy. Theo anh thấy, nhất định là do gia chủ tin tưởng vào năng lực của em nên mới quyết định giao chức gia chủ kế nhiệm cho em.”
Vừa dứt lời, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn đều gật đầu đồng ý, bọn họ đều cảm thấy dường như đúng là vậy.
“Có phải vậy không?” Bạch Tố Y bán tín bán nghi nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Thế nhưng vào lúc này, đột nhiên trong tivi truyền đến một tin tức để giải nguy cho Lâm Thiệu Huy.
“Tin tức quan trọng! Hội đấu giá Huyết Đồ Mi toàn cầu lần thứ nhất được tổ chức vào tuần sau ở Nam Lộc khiến tất cả mọi người đều ào ạt chạy về Nam Lộc.”
“Huyết Đồ Mi đến Nam Lộc? Đây có thể được xem như hội đấu giá thế kỷ đấy! Những đồ vật được đưa ra đấu giá đều là trân bảo quý hiếm toàn cầu, cũng chỉ có đám nhà giàu bạc tỷ mới dám xuống Nam Lộc mà thôi.” Gương mặt Bạch Tố Y đầy vẻ kinh ngạc.
Thế nhưng Lâm Thiệu Huy lại nghiền ngẫm khẽ cười: “Em muốn đi không? Anh đưa em đi.”
“Lâm Thiệu Huy, đừng nói bừa. Những nơi như thế không phải người bình thường như chúng ta có thể đi đâu, em nghe nói vé vào cửa của buổi đấu giá Huyết Đồ Mi cao ngất ngưởng đấy.”
Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy, mặc dù cô cũng rất muốn đi xem buổi đấu giá toàn cầu kia một chút để gia tăng hiểu biết nhưng cô biết bản thân mình không đủ tư cách.
Bởi vì có thể vào buổi đấu giá của Huyết Đồ Mi, nhất định đều là những người cực kỳ giàu có.
Lâm Thiệu Huy khẽ cười: “Anh có một người bạn là nhân viên làm việc ở trong đó, sẽ có cách đưa chúng ta vào.”
“Thật sao?” Hai mắt Bạch Tố Y lập tức sáng lên, tràn đầy vẻ mong đợi nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy chỉ cười cười không trả lời nữa, căn bản anh cũng chẳng có bạn bè gì làm việc ở Huyết Đồ Mi nhưng anh lại có thể tự do ra vào đó.
Bởi vì Huyết Đồ Mi cũng chỉ là một trong những sản nghiệp của anh mà thôi.
Mấy ngày sau, Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y cùng nhau xuất hiện ở phòng khách của buổi đấu giá Huyết Đồ Mi.
Bạch Tố Y vô cùng căng thẳng, không ngừng trợn mắt há mồm, cô nhìn thấy có rất nhiều người nổi tiếng trên thế giới tụ tập ở đây.
“Chó tạp nham, ai cho các người vào đây, cút ra ngoài cho tôi!”
Vào lúc này, một người đàn ông mang gương mặt hung tợn đi tới, chính là Hoàng Phủ Hiên!
Đây chính là người ban đầu ở trước cửa chợ bán thức ăn dây dưa với Tư Mã Yên Nhi, sau đó lại bị Lâm Thiệu Huy đánh cho một trận.
Lâm Thiệu Huy hơi sửng sốt, dường như cũng không ngờ được sẽ gặp phải Hoàng Phủ Hiên ở đây.
Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, nhất là Hoàng Phủ Hiên nhìn thấy bên cạnh Lâm Thiệu Huy lại là Bạch Tố Y, người thừa kế của nhà họ Bạch. Vì thế, anh ta lập tức nổi giận.
Tên quỷ nghèo hèn này, tại sao lại có nhiều người đẹp thích anh như vậy chứ?
Lúc này, mọi người nghe thấy âm thanh cũng quay đầu lại nhìn. Sau khi nhìn thấy Hoàng Phủ Hiên, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ cùng với tôn kính.
“Đó không phải là cậu chủ của nhà họ Hoàng Phủ, tên là Hoàng Phủ Hiên sao? Đầu óc hai người này bị úng nước rồi à? Tại sao lại dám đắc tội với gia chủ tương lai của nhà họ Hoàng Phủ chứ?”
“Thật là ngu ngốc mà, nhà họ Hoàng Phủ là gia đình giàu có đứng đầu Nam Lộc đấy. Tài thế nhiều nhất, quyền thế rộng nhất, đặc biệt là bọn họ đã có hơn ba mươi công ty xuất hiện trên thị trường, có Thượng Quan Chi Luyến là sản nghiệp dưới quyền, tài sản nhiều không đếm xuể. Có thể nói, nếu như trở thành kẻ thù với bọn họ chính là tự tìm đường chết.”
Biết được thân phận của đối phương, sắc mặt Bạch Tố Y lập tức trắng bệch ra. Thì ra đối phương lại là cậu chủ Hoàng Phủ Hiên của nhà họ Hoàng Phủ sao? Chính là thiên tài kinh doanh, gần hai mươi tuổi đã có thể kiếm được hàng nghìn tỷ đấy à?
Từ hai mươi tuổi, anh ta đã bắt đầu tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hoàng Phủ, hơn nữa liên tục trong năm năm đều khiến cho gia tộc nhận được phần lợi nhuận không ngừng gia tăng. Mặc dù đều là người thừa kế của gia đình giàu có nhưng nếu như so với Hoàng Phủ Hiên trước mắt thì Bạch Tố Y lại có một loại cảm giác tự ti mặc cảm rõ rệt.
Nhất là biết được đối phương có thù oán với Lâm Thiệu Huy, nỗi bất an trong lòng cô lại dâng lên đến cực điểm.
Lâm Thiệu Huy cười nhạt nói:
“Anh có thể đến đây, tại sao tôi không thể đến?”
Hừ!
Hoàng Phủ Hiên lập tức khịt mũi khinh thường:
“Anh có thể đem ra so sánh với tôi được sao? Tôi là cậu chủ của nhà họ Hoàng Phủ, trên lưng có hàng nghìn tỷ, quyền lực khắp Nam Lộc. Còn anh thì sao? Chỉ là một thằng quỷ nhà nghèo mà thôi!”
“Chẳng lẽ các người đi đường tắt để tiến vào Huyết Đồ Mi sao?”
Ngay lập tức, sắc mặt Bạch Tố Y vô cùng căng thẳng.
Vẻ mặt của cô nhanh chóng rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Hiên, vì thế lúc này anh ta lập tức cười lớn:
“Quả nhiên là như vậy, tự tiện xông vào Huyết Đồ Mi, các người thật sự to gan mà. Nếu như để tầng lớp cấp cao của Huyết Đồ Mi biết được chuyện này, chắc chắn các người sẽ phải chết đấy.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Bạch Tố Y vốn dĩ còn đang thấp thỏm, hiện tại đã như rơi xuống hầm băng, cô căng thẳng nắm chặt lấy tay Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, Hoàng Phủ Hiên nở một nụ cười dâm đãng nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Y:
“Nếu như các người không muốn chết, vậy thì nhường lại người phụ nữ bên cạnh anh cho tôi đi. Gia chủ tương lai của nhà họ Bạch, chắc hẳn là mùi vị cũng không tệ đâu nhỉ?”
Mặc dù biết Bạch Tố Y là người thừa kế của nhà họ Bạch nhưng anh ta chưa bao giờ xem Bạch Tố Y ra gì, cho dù có Bạch Trần và Bạch Hổ đến đây thì anh ta cũng không thèm để ý.
Huống chi trong mắt anh ta, Bạch Tố Y chỉ may mắn mới có thể giành lấy được quyền thừa kế mà thôi.
Hửm?
Nghe thấy lời này, đột nhiên chân mày Lâm Thiệu Huy khẽ nhíu lại, ánh mắt lóe lên chút lạnh lùng.
Trong miệng lại phun ra lời hung ác:
“Anh muốn chết sao?”
Cái gì?
Sắc mặt Hoàng Phủ Hiên tối sầm xuống, dường như không ngờ Lâm Thiệu Huy lại không biết điều như vậy.
Lúc này, anh ta khinh miệt cười lên:
“Có gì phải tức giận chứ? Chẳng phải vợ anh dựa vào việc bán thân, cuối cùng mới có thể đổi lấy địa vị ngày hôm nay sao? Đã như vậy thì lên giường với ai chả như nhau chứ? Anh đã làm con rùa rụt cổ một lần rồi, lần thứ hai còn sợ nữa sao?”
Lời vừa nói ra, bốn phía lập tức vang lên tiếng cười.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng ném ánh mắt khinh bỉ về phía hai người Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y.
Chuyện này đã sớm truyền đi khắp Nam Lộc, bởi vì Bạch Tố Y quá yên lặng, nếu như so sánh với Bạch Hổ và Bạch Trần thì quả thật không đáng nhắc tới.
Một người phụ nữ như vậy mà có thể nhận được chức vụ người thừa kế của nhà họ Bạch, cho dù là ai cũng không cách nào chấp nhận được. Vì thế, bên ngoài truyền đãi rằng Bạch Tố Y đã ngủ với đám người có quyền thế ở nhà họ Bạch, cuối cùng mới có thể đổi lấy được vinh hoa phú quý.
Đương nhiên, những lời này là do Hoàng Phủ Hiên truyền ra ngoài.
Sau khi anh ta biết Bạch Tố Y là vợ Lâm Thiệu Huy thì lập tức nổi lên ác ý muốn trả thù, vì thế đã phóng đại mọi chuyện, chính là bởi vì muốn hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy phải chịu đủ mọi nhục nhã.
“Anh, đáng chết!”
Trong mắt Lâm Thiệu Huy nổi lên sát ý, đối phương làm nhục anh cũng không sao cả nhưng không thể làm nhục người phụ nữ anh yêu được.