Lời nói lạnh như băng được thốt ra ẩn chút sát khí nồng đậm, không lưu lại một chút đường sống nào.
Cảnh tượng này đã khiến cho tất cả mọi người ở đây thầm cười trộm.
“Thích thì mua sao? Lời này khi nãy ai vừa mới nói đấy? Bây giờ sao lại không có tiền rồi?”
“Quỷ nghèo hèn, dám đến Huyết Đồ Mi làm càn, anh chết chắc rồi!”
“Bạch Tố Y tìm một người chồng phế vật như vậy, thật mà tội nghiệp tám đời mà.”
Trong mắt bọn họ, Lâm Thiệu Huy đã là một người chết.
Lúc này, Bạch Tố Y cũng vô cùng căng thẳng, nức nở cầu xin quản lý Hào:
“Quản lý Hào, anh cho tôi mấy ngày được không? Tôi đang rao bán tài sản cá nhân, chỉ cần cho tôi mấy ngày thì tôi nhất định sẽ bổ sung đủ ba mươi lăm nghìn tỷ cho anh mà.”
Chỉ là!
Quản lý Hào bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn, hừ lạnh nói:
“Xin lỗi, Huyết Đồ Mi chúng tôi không bán thiếu đâu. Hôm nay các người không lấy tiền ra đây thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y lập tức tái nhợt đi, nước mắt tuôn trào giống như vỡ đê vậy. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô đi đâu lấy được nhiều tiền như thế đây chứ?
Lúc này, trong lòng cô dâng lên một nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
“Vợ, không sao đâu, không chừng một lát nữa gia chủ của bọn họ sẽ tặng Trái Tim Biển Xanh cho chúng ta thì sao?”
Lâm Thiệu Huy khẽ mỉm cười, trêu đùa nói.
Cái gì?
Nghe vậy, con ngươi của tất cả mọi người đều sắp trừng ra ngoài, trố mắt nghẹn họng đầy vẻ khó tin.
Bọn họ không nghe lầm đấy chứ?
Thằng nhóc này lại nói Huyết chủ sẽ tặng Trái Tim Biển Xanh cho bọn họ sao?
Lúc này, tất cả mọi người đều lắc đầu cười nhạt, ném ánh mắt châm chọc về phía Lâm Thiệu Huy.
Người này sợ đến mức choáng váng rồi sao? Bắt đầu nói mê sảng nữa chứ.
Trái Tim Biển Xanh kia là trang sức khó tìm đấy.
Tặng cho anh hả?
Anh là cái thá gì chứ?
Một tên phế vật, xứng để Huyết chủ tự mình tặng lễ vật sao?
Người này đúng là não tàn mà.
“Lâm Thiệu Huy, đủ rồi đấy, em thật sự rất thất vọng với anh.”
Bạch Tố Y quát một câu, khẽ lắc đầu. Cô không thừa sức lực để cứu Lâm Thiệu Huy nhưng anh lại hết lần này đến lần khác tự tìm đường chết khiến trong lòng cô không khỏi nguội lạnh.
“Mời Huyết chủ.”
Quản lý Hào cũng hoàn toàn giận dữ, lười nói nhảm với hai người họ.
Nghe thấy quản lý Hào nói như vậy, mọi người cũng đều biết đại nạn của Lâm Thiệu Huy đang ở trước mắt.
Huyết chủ mà đến thì hôm nay chính là ngày giỗ của người này.
Trong nháy mắt, khóe miệng của tất cả mọi người đều đồng loạt hiện lên một nụ cười trên sự đau khổ của người khác. Bọn họ hoàn toàn có thể đoán trước được kết cục thê thảm của Lâm Thiệu Huy.
“Anh...” Tư Mã Yên Nhi muốn cầu tình nhưng lại bị Tư Mã Thiên Quang thô bạo cắt ngang, anh ta hừ lạnh nói:
“Không cần nói nữa, không có bản lĩnh mà lại dám tự cao tự đại, loại ngông cuồng này quả thật nên chết sớm.”
Chỉ chốc lát sau, Bạc Tư Niên sãi bước đi tới trong sự vây quanh của tất cả mọi người.
“Huyết chủ, người này không chỉ vũ nhục anh mà còn dám quấy rối trong buổi đấu giá, lần này anh tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta được đâu.”
Hả?
Đột nhiên Bạc Tư Niên dừng lại trước mặt Hoàng Phủ Hiên, sau đó khẽ nhướng mày, ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm vào anh ta:
“Anh tên là Hoàng Phủ Hiên đúng không?”
Vừa nghe thấy đối phương nhắc đến mình, Hoàng Phủ Hiên vô cùng kích động gật đầu liên tục:
“Đúng vậy, tôi tên là Hoàng Phủ Hiên, là người thừa kế của nhà Hoàng Phủ.”
Chát!
Thế nhưng một cái tát không hề được báo trước mạnh bạo rơi trên mặt Hoàng Phủ Hiên.
Ồ!
Mọi người ở hội trường đều không nhịn được khẽ rêu lên, tất cả đều hoảng sợ khiếp vía, kinh ngạc che miệng lại.
Bọn họ không ngờ được người ra tay kia lại là... Bạc Tư Niên!
Huyết chủ ra tay đánh Hoàng Phủ Hiên, tại sao chứ?
Ngay cả Hoàng Phủ Hiên cũng bối rối, răng máu lẫn lộn kinh ngạc nhìn về phía Bạc Tư Niên:
“Huyết chủ, anh...”
Gương mặt Bạc Tư Niên tràn đầy sát khí, nổi giận nói: “Dám làm nhục vua Huyết Ngục, anh... thật đúng là đáng chết đấy.”
Ầm!
Chỉ ba chữ đơn giản đã khiến toàn bộ hội trường nổ tung.
Hoàng Phủ Hiên làm nhục vua Huyết Ngục sao?
Anh ta điên rồi à?
Vua Huyết Ngục được gọi là vua trên muôn vua, người đàn ông đó chính là ma vương chân chính.
Nói không hề khoa trường, anh chỉ cần động ngón tay một chút đã có thể khiến toàn bộ bốn gia chủ lớn quyền thế ở Nam Lộc tan thành mây khói.
Hoàng Phủ Hiên chỉ là một người thừa kế nhỏ nhoi mà cũng dám làm nhục anh sao?
Ngay cả Tư Mã Thiên Quang cũng không khỏi kinh hoàng, khó tin nhìn Hoàng Phủ Hiên, trong lòng đã kinh ngạc đến cực điểm.
Thằng nhóc này, gan lớn đến mức nào mà dám làm nhục vua Huyết Ngục chứ?
Đây là chuyện khi nào vậy nhỉ?
Nghe thế, Hoàng Phủ Hiên bị dọa sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ, kêu lên một tiếng cực kỳ bi thương:
“Không, chuyện này nhất định là hiểu lầm. Huyết chủ, anh lầm rồi, tôi chưa bao giờ làm nhục vua Huyết Ngục cả.”
Anh ta có thân phận gì chứ?
Làm sao dám chọc giận một nhân vật thần thánh như vậy.
Hừ!
Thế nhưng Bạc Tư Niên lại trực tiếp hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, sãi bước đến chỗ Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, trước ánh mắt hoàn toàn điên cuồng của tất cả mọi người ở đây mà ngang nhiên quỳ rạp xuống dưới đất.
“Huyết chủ tham kiến vua Huyết Ngục.”