Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 890: Chương 890: Chương 927




Bạc Tư Niên tiễn vợ chồng Lâm Thiệu Huy ra cổng nhưng vừa mới ra khỏi cửa Bạch Tố Y đã vội vàng quỳ xuống đất.

Cảnh tượng này lập tức khiến Lâm Thiệu Huy và Bạc Tư Niên sợ ngây người.

Mặt Bạch Tố Y trắng bệch, ngoan ngoãn đáng yêu cầu xin nói:

“Huyết chủ, chồng tôi căn bản không phải là vua Huyết Ngục gì hết. Anh ấy chỉ vì muốn mua Trái Tim Biển Xanh để tôi vui nên mới gặp phải chuyện rắc rối này, cầu xin Huyết chủ tha lỗi. Chúng tôi nguyện ý trả lại Trái Tim Biển Xanh hơn nữa còn bồi thường thêm, cầu xin Huyết chủ đừng làm chồng tôi bị thương.”

Vừa nghe lời này, Lâm Thiệu Huy lập tức cười khổ, trong lòng cũng theo đó hiện lên một ít lo lắng.

“Chuyện này…”

Mà Bạc Tư Niên ngây ngẩn tại chỗ, anh ta thật không ngờ hoàng hậu vậy mà không biết thân phận của vua.

Lâm Thiệu Huy đưa mắt ra hiệu cho anh ta thì Bạc Tư Niên mới hoàn hồn, vẻ mặt đầy ý cười nói:

“Cô nói quá lời rồi, thật ra tôi đã biết chồng cô không phải vua Huyết Ngục từ lâu rồi nhưng tôi chỉ phối hợp diễn cùng anh ấy thôi.”

Biết từ lâu rồi sao?

Cả người Bạch Tố Y lập tức ngây ngẩn. Huyết chủ đã biết Lâm Thiệu Huy là giả mạo từ lâu nhưng lại không tức giận mà còn diễn cùng anh, đây là xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Thiệu Huy vội vàng giải thích:

“Vợ à, thật ra sáng nay chiến thần Long Hổ đã thông báo với Huyết chủ rồi, nếu không với thân phận của chúng ta thì làm sao có tư cách vào Huyết Đồ Mi chứ.”

“Mà Huyết chủ thấy chúng ta bị sỉ nhục, nể tình chúng ta là bạn bè của chiến thần Long Hổ nên mới phối hợp diễn với anh thôi.”

Bạch Tố Y lập tức bừng tỉnh hiểu ra, bảo sao với thân phận của Lâm Thiệu Huy lại có thể lấy được vé tham gia Huyết Đồ Mi thì ra là chiến thần Long Hổ đã sắp xếp từ trước.”

“Vậy thì Trái Tim Biển Xanh…”

Bạch Tố Y do dự nói, từ từ đưa Trái Tim Biển Xanh ra. Nếu đã diễn trò thì phần quà tặng này tất nhiên cô sẽ không lấy của người ta.

Bạc Tư Niên tất nhiên không dám nhận, cười nói:

“Trái Tim Biển Xanh này tôi tặng cho cô, coi như làm quen bạn bè đi.”

“Không được, không được, thứ này rất đắt, tôi không thể nhận được.”

Bạch Tố Y hoảng sợ. Đây chính là châu báu giá hàng tỷ, không có công không nhận thưởng nên làm sao cô dám lấy chứ?

Khéo miệng Bạch Tư Niên run run, đắt tiền sao? Giá trị con người của chồng cô không biết đáng giá thế nào đâu? Chỉ là một thứ châu báu giá hàng tỷ thì là cái quái gì chứ?

Lúc này, sắc mặt Bạc Tư Niên trầm xuống, giả vờ tức giận:

“Cô không nhận chính là đang xem thường tôi, chẳng lẽ cô Y không muốn kết bạn với tôi sao?”

“Tất nhiên không phải vậy.” Bạch Tố Y sắp cuống đến phát khóc rồi. Có thể kết bạn với Huyết chủ đó là do cô đã tích phúc tám đời, làm sao có thể khinh thường chứ?

“Vợ à, đây là tấm lòng của người ta nên em hãy nhận đi, dù sao mấy tỷ đối với Huyết chủ thì cũng chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.” Lâm Thiệu Huy cười khuyên nhủ.

“Đừng nói vớ vẩn!”

Bạch Tố Y thầm bực Lâm Thiệu Huy nói năng không chú ý nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy quà tặng này: “Vậy… tôi đây đành mặt dày nhận lấy.”

“Vậy mới đúng chứ.”

Bạc Tư Niên mừng rỡ đi ra ngoài gọi một chiếc xe tiễn vợ chồng Lâm Thiệu Huy về nhà.

Đến sau nửa đêm, nhà họ Hoàng Phủ và nhà họ Tư Mã tổ chức một cuộc hội nghị khẩn cấp.

Vẻ mặt Hoàng Phủ Hiên tái nhợt ngồi trên xe lăn được đẩy ra, bên trong đôi mắt tràn đầy sự hận thù dày đặc giống như một con rắn hung ác.

Sắc mặt người nhà Hoàng Phủ cũng âm trầm, trong mắt họ hiện lên sát ý lạnh như băng.

Mà ngồi ở trên ghế đầu là gia chủ nhà họ Hoàng Phủ và nhà họ Tư Mã.

Hoàng Phủ Tranh.

Tư Mã Long Minh.

Nhìn thấy người thừa kế bị đánh thành kẻ tàn tật, Hoàng Phủ Tranh hận đến phát điên, trầm giọng giận dữ hỏi:

“Mấy người nói là tên ở rể vô dụng nhà họ Bạch khiến Hoàng Phủ Hiên bị Huyết chủ đánh gãy hai chân sao?”

“Đúng vậy.”

Tư Mã Thiên Quang từng bước tiến lên, trong mắt hiện lên một nỗi căm hận.

“Tên chết tiệt đó giả mạo vua Huyết Ngục lừa gạt Huyết chủ, thậm chí còn khiến Huyết chủ đánh gãy hai chân Hoàng Phủ Hiên.”

Giả mạo vua Huyết Ngục sao?

Tất cả đều chấn động.

Người hai nhà hút một hơi lạnh, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.